Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 53

Rất lâu sau, Kỷ Sơn Dã đè nén sự khó chịu trong lòng: "Được, anh có thể không truy cứu nhưng kỳ sau, em không được cùng nhóm với cậu ta nữa, cậu ta mà tìm em nói chuyện thì em đừng trả lời."

"Em biết rồi."

Nói chuyện với Kỷ Sơn Dã đến giờ, Lâm Ngư toát mồ hôi đầu, tóc còn chưa sấy đã khô gần hết rồi. Cậu nhìn sắc mặt Kỷ Sơn Dã dịu đi, cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Kỷ Sơn Dã đưa tay véo mặt cậu, anh vẫn hơi tức giận nhưng lực tay rất nhẹ. Anh hỏi cậu: "Em không nói với mọi người chuyện em có bạn trai à?"

Lâm Ngư: "Em chưa."

"Sao không nói?"

"Không tiện nói, em ở trường, có giáo viên rồi bạn học."

Kỷ Sơn Dã khựng lại vài giây, khác thường không phải chuyện nhỏ, anh không muốn Lâm Ngư áp lực: "Chuyện yêu đương thì có thể nói chứ?"

Anh nhìn Lâm Ngư chăm chú: "Mau nói với mọi người em chuyện có người yêu đi, đừng để anh thấy người khác tiếp cận em vậy nữa."

Lâm Ngư như chợt cười: "Anh đang ghen đấy à?"

Kỷ Sơn Dã có vẻ càng giận hơn: "Anh mà đi ghen với loại người đó? Cậu ta xứng sao?"

Lâm Ngư cười, cậu xem thời gian, vì chuyện này mà bọn họ đã kéo qua kéo lại hết gần tiếng đồng hồ rồi.

"Anh mau đi tắm đi, em phải xử lý tài liệu một lúc nữa."

Mãi đến khi Lâm Ngư làm xong, tắt đèn nằm trên giường với Kỷ Sơn Dã, cậu tưởng rằng sóng gió đã qua lại không ngờ vừa thiếp đi chưa bao lâu, Kỷ Sơn Dã đột nhiên ôm cậu rồi nói tiếp: "Cơ bụng của cậu ta có vậy mà còn không biết ngượng chụp ảnh à?"

Lâm Ngư nhìn anh bật đèn lại, đang định hỏi anh làm gì thì thấy anh bỗng cởi áo ra, kéo tay Lâm Ngư sờ lên cơ bụng mình: "Giờ em nhìn kỹ cho anh, muốn nhìn phải nhìn cái đẹp nhất chứ."

"Sờ cho kỹ vào, sau này em chỉ được nhìn nó thôi đó, biết chưa?"

"Sau này thấy người khác gửi ảnh kiểu đó cho em thì phải chặn cậu ta luôn, nghe chưa?"

"Em biết rồi."

Nói rồi, không biết Kỷ Sơn Dã lại nghĩ đến cái gì, xuống giường lấy điện thoại của mình ra ngoài, Lâm Ngư hỏi với từ đằng sau: "Anh đi làm gì thế?"

"Chụp ảnh." Kỷ Sơn Dã nói.

Một lát sau, điện thoại Lâm Ngư nhận được bức ảnh cơ bụng qua gương có thể sánh ngang với bìa tạp chí của Kỷ Sơn Dã. Anh về lại giường, nói với cậu: "Giờ em đổi hình này thành màn hình khoá đi."

Lâm Ngư nhìn anh: "Để vậy không hay đâu? Ngộ nhỡ người khác hiểu lầm thì sao."

"Không có mặt em sợ gì chứ?" Kỷ Sơn Dã hỏi: "Em có đổi không?"

Lâm Ngư đầu hàng: "Được, em đổi." Cậu đổi rồi đưa cho Kỷ Sơn Dã xem thử: "Giờ được chưa anh?"

"Có thể đi ngủ chưa?"

"Được rồi." Lúc này Kỷ Sơn Dã mới tắt đèn, ôm cậu đi ngủ.

Lâm Ngư cười, lần đầu tiên cậu thấy một mặt khác của Kỷ Sơn Dã, có hơi trẻ con.

38.

Tháng mười hai, Lâm Ngư nhận được điện thoại do luật sư Trương gọi tới, nói về chuyện của bố cậu.

Thực ra, Lâm Ngư có hơi không dám nhận điện thoại của chú ấy, cậu sợ lại nghe được chuyện về bố qua luật sư Trương, mỗi lần hồi tưởng lại, thể nào Lâm Ngư lại bị ép nhớ lại quãng quá khứ khủng khiếp lần nữa.

Có điều, cũng may, lần này luật sư Trương mang đến tin tốt.

"Đơn xin giảm nhẹ hình phạt của bố cháu bị bác bỏ rồi."

Lâm Ngư chợt thả lỏng bàn tay siết chặt ra, cậu nhỏ giọng nói: "Cám ơn chú."

Luật sư Trương nói: "Khỏi cám ơn chú, không do chú mấy đâu, chú chỉ đệ đơn kháng án giúp cháu thôi. Vì ông ta cung cấp sai thông tin cho cảnh sát nên đơn xin mới bị bác bỏ."

"Chắc là đội buôn m.a t.u.ý trong tù kia không nói thật với ông ta, cảnh sát không tìm được chỗ giấu m.a t.u.ý, trái lại còn chậm trễ việc phá án. Hơn nữa năm đó bố cháu phạm tội lớn, thực ra cũng không dễ ra ngoài nhanh vậy đâu." Luật sư Trương giải thích.

"Dù thế nào vẫn cám ơn chú." Lâm Ngư nói.

"Không có gì, đừng khách sáo thế. Dù sao chúng ta vẫn là bạn mà." Luật sư Trương nói: "Có thời gian thì đi ăn cùng chú một bữa."

"Dạ."

Bọn họ trò chuyện không lâu, sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngư lại ngồi yên lặng rất lâu.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vào ngày mùa đông trời đẹp hiếm thấy, người cậu như lập tức ấm lên. Lâm Ngư bỗng nhớ đến mẹ cậu, cậu phải kể chuyện này với mẹ, chắc mẹ sẽ rất vui.

Nghĩ vậy, Lâm Ngư gọi điện thoại cho mẹ. Nhưng tiếc là, đầu dây bên kia không có người nhấc máy.

Có điều cũng không sao, tháng sau cậu định về nhà một chuyến. Đến lúc đó, cậu sẽ đi thăm mẹ, tiện thể mang ít đồ chơi cho con của bà ấy, tính ra, con của mẹ được chừng mười tuổi rồi, không biết trẻ con tầm tuổi đó thích gì nữa.

Cuộc sống hiện tại của Lâm Ngư rất đầy đủ, cậu rất hài lòng. Ngoại trừ công việc của Kỷ Sơn Dã rất bận, hay phải bay từ thành phố này sang thành phố khác nên cơ hội hai người gặp gỡ rất ít, có lúc là Kỷ Sơn Dã về bên cậu, có khi là Lâm Ngư bay đến khách sạn anh ở. Có điều, Kỷ Sơn Dã còn để ý chuyện này hơn cậu. Mỗi lần bọn họ gặp nhau, nói sao Kỷ Sơn Dã đều sẽ lên kế hoạch cho lần gặp tiếp theo.

Kỷ Sơn Dã nói, anh đã nói chuyện với Tina từ chối vài việc không quan trọng, tháng sau sẽ có một tuần nghỉ để gặp cậu.

Kỷ Sơn Dã muốn nhân thời gian này đi du lịch với cậu. Dù sao, kể từ khi hai người bên nhau, nếu không phải ở trong căn nhà lớn thì lại là khách sạn.

Lâm Ngư không muốn đi lắm, nguyên nhân số một không muốn đi cũng là nguyên nhân lớn nhất là sợ ra ngoài du lịch sẽ bị người khác chụp được ảnh của mình với Kỷ Sơn Dã, cậu chỉ vừa nghĩ đến ảnh của mình và Kỷ Sơn Dã xuất hiện trong tiêu đề tin tức giải trí, sau đó bị mọi người bao vây chặn đường thì nghĩ sao cũng không muốn ra ngoài nữa.

Chuyện cậu lo thực sự rất nhiều, bèn tính thuyết phục Kỷ Sơn Dã. Nhưng nhắc đến chuyện này, Kỷ Sơn Dã lại có vẻ không vui lắm, anh sa sầm mặt hỏi yêu đương với anh khiến cậu khó xử lắm sao? Đến cả việc ra ngoài cũng khiến cậu nghĩ mãi?

Lâm Ngư không nói nữa, cậu giải thích không phải vậy. Thế nhưng Kỷ Sơn Dã có vẻ không nghe lọt tai, Lâm Ngư cũng bỏ ý định giải thích thêm mà Kỷ Sơn Dã cũng không nhắc lại chuyện đi du lịch nữa.

Sau đó Lâm Ngư nói với Kỷ Sơn Dã chuyện cậu muốn về nhà, thế nên cuối tuần không thể qua chỗ anh được. Kỷ Sơn Dã không tỏ ý gì, Lâm Ngư bèn một mình trở về.

Cậu về nhà gặp bà ngoại trước. Ngồi máy bay rồi đi xe buýt, cuối cùng đi bộ, giày vò mãi mới về đến nhà. Bọn họ đã rất lâu chưa gặp mặt, Lâm Ngư trò chuyện với bà ngoại rất lâu, ngoại nói chuyện không quá trôi chảy, nhưng Lâm Ngư vẫn vui vẻ lắng nghe.

Lúc phơi nắng trong sân với ngoại, Lâm Ngư nghĩ chừng nào cậu mới có thể dẫn Kỷ Sơn Dã đi thăm ngoại đây. Có điều, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lâm Ngư gạt bỏ.

Hẳn là không thể nào. Chốn nhỏ thâm sơn cùng cốc thế này, Kỷ Sơn Dã sẽ không thích đến đâu. Hơn nữa, bọn họ vốn yêu đương bí mật, sao cậu dám dẫn anh tới trước mặt bà ngoại được. Bà ngoại vốn thích kể chuyện với người khác, kiểu gì cũng sẽ kể hết mọi chuyện cho mấy cô bác hàng xóm trong thôn cho mà xem.

Buổi tối, Lâm Ngư nằm trên giường nhà nhìn điện thoại. Hôm nay Kỷ Sơn Dã không nhắn tin cho cậu, cũng không chúc cậu ngủ ngon, không biết có phải vì anh vẫn còn giận chuyện đi du lịch trước đó hay không.

Ban đêm, vì nghĩ chuyện của Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư ngủ không ngon lắm. Sáng hôm sau cậu bắt xe tới thăm mẹ mình, bà ấy ở tiểu khu trong thị trấn.

Lâm Ngư gặp được mẹ, bà ấy không có gì khác với lần trước gặp mặt cả. Mẹ cười, tay xách đồ ăn vừa mua, là cà tím mà Lâm Ngư thích ăn nhất khi còn bé. Nhưng bây giờ, bà ấy lại nấu cơm cho một gia đình khác của mình.

Lâm Ngư thầm cảm thấy chua xót, có điều cậu không thể hiện ra. Cậu kể chuyện luật sư Trương nói cho mẹ nghe, mẹ rất vui, nói cuối cùng đã không phải lo nữa rồi.

Trước khi đi, Lâm Ngư nghĩ ngợi một lúc rồi nói với bà ấy rằng, mẹ ơi, thực ra con yêu đương rồi, nhưng người ấy là một người đàn ông.

Mẹ rất kinh ngạc nhưng không hề khó chịu vì điều này, cũng không hỏi cậu là ai mà chỉ cầm tay cậu bảo cuối cùng Cá nhỏ của mẹ đã lớn rồi.

Mẹ nói cuối cùng đã có người tới bảo vệ Cá nhỏ rồi.

Mẹ hỏi cậu khi nào mới có thể dẫn anh đến gặp mình.

Lâm Ngư bảo nếu như có dịp, cậu sẽ dẫn anh tới gặp mẹ.

Sau đó cậu chào tạm biệt mẹ, về nhà bà ngoại. Ngay sau đó, cậu lại dọn đồ đạc quay lại trường. Lần này về nhà vốn chỉ ngắn ngủi đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment