Thành phố D có tuyết rơi.
Cuối năm, những ngày giáp năm mới.
Lâm Ngư ra sân bay, bắt xe về khách sạn Kỷ Sơn Dã đang ở, anh phải tham gia một hoạt động năm mới nên không thể quay về thành phố B được, Lâm Ngư đã quen với việc Kỷ Sơn Dã phải đi khắp nơi làm việc rồi.
Ngồi trên taxi, Lâm Ngư nhìn những bông tuyết nhảy múa đầy trời ngoài cửa xe.
Thực sự không ngờ cậu và Kỷ Sơn Dã đã hẹn hò được một quãng thời gian rồi, Lâm Ngư vốn tưởng rằng bọn họ qua lại không đến mấy hôm sẽ chia tay vì đủ loại khác biệt. Thế mà từ ngày thu đến ngày đông, một năm đã sắp kết thúc, bọn họ vẫn bên nhau.
Đến khách sạn, Lâm Ngư cầm chìa khoá phòng Chu Chi Tường gửi ở bàn lễ tân rồi đi thẳng vào phòng Kỷ Sơn Dã. Kỷ Sơn Dã vẫn còn đang bận rộn ở chỗ tổ chức hoạt động, chắc phải một lúc nữa mới về.
Lâm Ngư gửi tin nhắn cho anh báo mình đã tới, sau đó đi tắm rửa. Đến khi tắm rửa xong, cậu ăn chút đồ rồi lại giống như trước ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa đợi anh về.
Mãi tới mười một giờ đêm, Lâm Ngư vốn định từ bỏ, về đi ngủ thì rốt cuộc Kỷ Sơn Dã trở về.
Lâm Ngư nhìn anh, theo sau anh còn có Chu Chi Tường. Cậu lịch sự đáp lại lời chào hỏi của Chu Chi Tường rồi lại nhìn Kỷ Sơn Dã, nhưng từ lúc vào, Kỷ Sơn Dã chỉ đưa mắt nhìn cậu, cởi áo khoác ở cửa rồi không có bất cứ phản ứng gì nữa.
Chu Chi Tường dặn dò qua một lượt công việc ngày mai với Kỷ Sơn Dã, nhìn hai người trong phòng rồi tự giác nói: "Vậy em về trước đây, sáng mai em quay lại."
Nói rồi cậu ấy đóng cửa rời đi.
Chu Chi Tường đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, không ai mở miệng cả.
Lâm Ngư chủ động hỏi chuyện: "Hôm nay anh làm việc mệt không?"
Kỷ Sơn Dã thay giày: "Vẫn ổn." Anh đi tới, người mang theo chút khí lạnh bôn ba bên ngoài của ngày đông nhưng lại không tới gần cậu mà chỉ ngồi ở một bên ghế sofa.
"Sao hôm nay em lại tới? Bên trường hết bận rồi à?"
Lâm Ngư biết anh tức giận vì tuần trước bọn họ không gặp, trước đó Kỷ Sơn Dã về thành phố B mà Lâm Ngư chưa gặp anh vì đã lên kế hoạch về nhà, sau đó vì bận việc ở trường nên cậu không tới tìm anh. Mãi tới tận tuần này, Lâm Ngư mới dành chút thời gian qua đây thăm anh.
"Em lấy cho anh ít điểm tâm ở quán dưới lầu nhé, anh có muốn ăn không?" Lâm Ngư lấy cho anh.
"Anh muốn giảm cân, không ăn, em đừng lấy." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư lại lặng lẽ để đồ trên tay xuống: "Được rồi."
Cậu im lặng, thực sự không biết phải làm gì, có hơi hỏi ủ rũ: "Vậy em đi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm đi." Cậu nói rồi đi về phía phòng ngủ.
"Em cứ vậy bỏ mặc anh à?" Kỷ Sơn Dã đột nhiên đứng lên, hỏi cậu từ đằng sau.
Lâm Ngư ngây người nhìn anh.
"Mãi mới dành được thời gian gặp anh thế mà gặp chỉ nói qua loa mấy câu đã muốn xua anh đi rồi."
"Em không có." Lâm Ngư cảm thấy rất oan ức.
Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, ngày trước Lâm Ngư chưa từng yêu đương nên không biết cãi vã khiến lòng người âu sầu cỡ nào, chỉ nhìn đối phương đã cảm thấy khó chịu lắm rồi.
Bọn họ đứng yên, cùng im lặng, không ai lên tiếng. Cuối cùng Kỷ Sơn Dã phá vỡ bầu không khí này trước, dường như anh đã từ bỏ tranh luận: "Anh đi tắm."
Một mình Lâm Ngư nằm trên giường, nằm nghiêng nghe tiếng nước trong nhà tắm. Ngay khi tiếng nước dừng lại, cậu vội vàng nhắm hai mắt lại, cậu sợ hai người lại cãi nhau.
May thay, sau khi ra ngoài, Kỷ Sơn Dã chỉ tắt đèn, sau đó lên giường ngủ như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Lâm Ngư cũng thả lỏng, cậu đợi mãi đến khi tiếng hít thở của Kỷ Sơn Dã ổn định mới dám quay người nhìn anh.
Trong đêm yên tĩnh, cậu nhìn gương mặt Kỷ Sơn Dã, không nhịn được vươn tay chạm vào hàng mày của anh lại bị Kỷ Sơn Dã bắt trọn, anh vốn chưa ngủ, lập tức mở mắt ra nhìn cậu chằm chằm.
"Em---" Lâm Ngư nhìn vào mắt anh, giọng điệu thoáng hoảng loạn.
Kỷ Sơn Dã không nói gì, anh bỗng áp sát tới hôn cậu. Ban đầu Lâm Ngư luống cuống chân tay sau đó chậm rãi chuyển thành đắm chìm trong đó.
Đã rất lâu rồi bọn họ không hôn nhau.
Nụ hôn của Kỷ Sơn Dã vừa nóng rẫy lại nồng nàn, tựa như ngọn lửa trong nháy mắt châm lửa cho bầu không khí xung quanh.
Tất thảy đều trở nên hỗn loạn, Kỷ Sơn Dã kề bên tai cậu hỏi: "Em có muốn không?"
Lâm Ngư bị anh hôn đến mức đầu óc choáng vàng, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.
Kỷ Sơn Dã cắn tai cậu, người đè lên người cậu càng sít chặt rồi hỏi cậu lần nữa: "Có muốn không?"
Cơn đau nơi dái tai khiến Lâm Ngư nhíu mày, Kỷ Sơn Dã hôn mãnh liệt khiến cậu không cách nào suy nghĩ, mà dường như anh không hề hài lòng với sự im lặng từ cậu bèn càng hôn mạnh bạo hơn: "Có muốn không?"
Lâm Ngư khẽ đáp: "Muốn."
Lâm Ngư nghe Kỷ Sơn Dã cười rất khẽ, sau đó cậu nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất, Kỷ Sơn Dã chợt rời khỏi người cậu trong thoáng ngắn ngủi rồi lại lần nữa áp người lên.
Chuyện sau đó hoàn toàn trở nên điên cuồng, bộ nhớ của cậu như thiếu hụt một linh kiện nào đó, hoạt động như bị mắc kẹt lại lắc lư. Mà bản thân cậu liên tục được Kỷ Sơn Dã giữ chặt trong lồ|\|g ngực, rất đau, nhưng lại rất nóng.
Cậu thở gấp mãi, mỗi một nơi trên cơ thể đều bị Kỷ Sơn Dã khống chế. Cậu chỉ nhớ Kỷ Sơn Dã đè lên cậu va chạm dữ dội, tựa như chiếc thuyền nhỏ trên biển chìm trong bão táp, Lâm Ngư chỉ ôm chặt lấy anh.
40.
Sáng sớm, lúc Lâm Ngư tỉnh lại đã nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ ở bên ngoài.
Kỷ Sơn Dã không ở bên cạnh, cửa phòng ngủ đang đóng. Cậu trần trụi ngủ trong chăn, chỉ hơi động đậy, người như thể cái giá rời rạc nằm phịch trên giường. Lâm Ngư cau mày, khắp người không chỗ nào không đau, như đi đánh nhau một trận với người khác vậy.
Một số hình ảnh vụn vặt đêm qua lần nữa quay lại trong tâm trí cậu, cậu nhớ Kỷ Sơn Dã đè lên mình làm thật lâu, đến lúc sau, Kỷ Sơn Dã hoàn toàn khống chế cơ thể cậu, mặc anh giày vò.
Không biết Kỷ Sơn Dã nhịn đã bao lâu, sao có thể mãnh liệt đến vậy.
Cửa phòng ngủ đóng, Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã đi tới, anh đã thay đồ xong, tóc hơi ướt, thần thái sáng láng trước mắt hoàn toàn khác với cậu.
Kỷ Sơn Dã cười nhìn cậu, Lâm Ngư lại không muốn đáp lại gương mặt tươi cười của anh. Cậu bị anh làm quá mệt mỏi rồi, không có tinh thần, cảm giác hơi lạnh bèn trở mình quấn chăn trên người chặt hơn.
"Vừa tỉnh à?" Kỷ Sơn Dã ngồi bên giường nhìn cậu.
"Ừm." Lâm Ngư nhắm mắt lại, vẫn hơi buồn ngủ.
"Mệt lắm à?" Kỷ Sơn Dã hỏi tiếp.
"Ừm." Lâm Ngư cảm giác trong giọng Kỷ Sơn Dã còn có chút mừng thầm.
Kỷ Sơn Dã nhìn dấu hôn liên tiếp trên cổ cậu, do chính anh để lại đêm qua.
"Anh bảo Tiểu Chu mua bữa sáng cho em rồi, lát nữa đừng quên dậy ăn nhé." Anh nói.
"Em biết rồi." Lâm Ngư hỏi anh: "Tối mấy giờ anh về?"
Kỷ Sơn Dã cúi người ôm cậu: "Sao thế? Còn chưa đi đã nhớ anh rồi sao?"
"Em chỉ hỏi chút thôi."
"Tối anh về sớm chút, ăn cơm tối cùng em." Kỷ Sơn Dã hôn lên tóc cậu: "Hôm nay em cứ nghỉ ngơi ở khách sạn đi."
"Ừm." Lâm Ngư rất mệt.
Bầu không khí yên lặng một lúc, Kỷ Sơn Dã nói thêm: "Xin lỗi, hôm qua thái độ lúc anh nói chuyện với em không tốt, anh nhận lỗi với em."
Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ nói với mình câu này.
"Sau này, anh sẽ không làm vậy với em nữa." Kỷ Sơn Dã khẽ khàng nói
"Em biết rồi." Lâm Ngư đẩy anh một cái: "Anh mau đi đi."
Trận cãi vã của hai người qua một đêm đã tự động biến mất. Bên ngoài tuyết còn đang rơi, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, ngay khi cậu dần quen thuộc với cuộc sống yêu đương này cùng Kỷ Sơn Dã lại không biết rằng ngày tháng bọn họ chia xa càng lúc càng gần.