Bọn họ theo sau, Lâm Ngư chạy khập khiễng. Cậu bị dồn ép, co người lại, trốn vào trong góc đen kịt được thùng rác che đi của bãi đỗ xe, nghe được tiếng bước chân của đám người kia dừng lại một hồi sau đó đi tìm chỗ khác.
Lúc này Lâm Ngư mới thở hắt ra, quan sát tình cảnh của bản thân. Trông có vẻ giống đống rác, Lâm Ngư vốn định chống tay xuống đất cử động, kết quả không ngờ bàn tay lại đè phải chiếc đinh sắt bị rỉ, cậu đau nhíu mày lại bèn lấy ra nhìn thử, may mà không chảy máu.
Điện thoại đã bị rơi vỡ ban nãy, Lâm Ngư ấn một lúc vẫn không bật lên được. Cậu ôm hai chân, đặt đầu lên đầu gối, thừ người chờ, phải chờ đám phóng viên trong bãi đỗ xe kia đi rồi mới về được.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Ngư nghĩ đến Kỷ Sơn Dã, không biết giờ này anh đã trở về chưa.
Nếu như người yêu đương với Kỷ Sơn Dã không phải cậu mà cũng là diễn viên nổi tiếng, hoặc là con gái. Nếu vậy thì tình cảnh của bọn họ có lẽ sẽ không tệ đến vậy. Người đó sẽ không phải giống Lâm Ngư, chật vật trốn trong góc tối tăm thế này.
Nếu như người yêu đương với Kỷ Sơn Dã không phải cậu, chưa biết chừng bọn họ có thể thoải mái đứng trước mặt khán giả nhận lời chúc phúc, như anh và Đàm Linh vậy.
Lâm Ngư đợi rất lâu, rất lâu, bãi đỗ xe rất lạnh, Lâm Ngư ôm chặt lấy mình, không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa nhưng vẫn không dám đi ra.
Lâm Ngư cảm thấy hình như mình vừa mơ màng thiếp đi, đến khi tỉnh lại bãi đỗ xe trống trải như chốn không người, lúc này cậu mới thấp thỏm đi từng bước từ trong góc ra, nhẹ nhàng ra ngoài, men theo ánh đèn yếu ớt của làn xe đi về phía thang máy.
Lâm Ngư nhoài người nhìn thử từ sau bức tường, may là không có ai. Hẳn là những phóng viên kia đã đi rồi. Cậu quan sát xung quanh rồi mới gấp gáp tiến vào thang máy.
Qua mặt kính thang máy bóng loáng, Lâm Ngư thấy được dáng vẻ chật vật của mình. Trên mặt rồi quần áo cậu toàn là muội, trán cũng bị rách da vì ban nãy xô đẩy, trên mặt có vài vết máu nhạt nhạt nhưng Lâm Ngư không còn sức đâu mà để ý đến chúng.
Đến lầu trệt, Lâm Ngư dùng thẻ phòng mở cửa phòng. Vừa đẩy cửa ra, cậu đã thấy Kỷ Sơn Dã đang đứng trong phòng khách.
"Em đi đâu thế?"
"Không đi đâu cả." Lâm Ngư rất mệt, cậu đóng cửa lại, thay dép lê trước cửa.
"Không phải anh đã bảo em ở yên trong khách sạn sao?" Sắc mặt Kỷ Sơn Dã u ám đến đáng sợ, anh nói: "Em ra ngoài không thể nói với anh một tiếng sao? Em không biết anh sẽ lo lắng ư?"
Lâm Ngư không biết, mấy tiếng trước trở về khách sạn, Kỷ Sơn Dã không thấy cậu ở trong phòng, tìm một lượt vẫn không thấy người đã hoang mang cỡ nào. Anh hỏi một lượt tất cả mọi người, không một ai biết được hành tung của Lâm Ngư.
Kỷ Sơn Dã vốn muốn xuống lầu tìm nhưng Chu Chi Tường cản anh. Với tình huống hiện tại của anh, không nên xuống lầu. Thế là Chu Chi Tường và Hạ Diệp bèn thay anh đi xuống tìm người.
Vài giây trước khi Lâm Ngư trở về, Kỷ Sơn Dã vừa gọi điện thoại cho Chu Chi Tường, cậu ấy không tìm được Lâm Ngư. Kỷ Sơn Dã yên lặng rất lâu rồi nói nếu vẫn không tìm được thì báo cảnh sát.
Đến khi Lâm Ngư quay người, Kỷ Sơn Dã mới phát hiện vết thương trên mặt cùng với quần áo nhếch nhác của cậu. Anh nắm vai Lâm Ngư, quan sát cẩn thận một lượt rồi hỏi cậu: "Người em làm sao thế?"
Lâm Ngư vung tay tránh khỏi anh, đi vào trong, tính vào nhà tắm tắm rửa: "Không sao, chỉ là bị ngã thôi."
Kỷ Sơn Dã không để cậu đi: "Em ngã kiểu gì? Nói rõ xem nào."
Lâm Ngư thở dài: "Đụng phải mấy phóng viên ở dưới lầu."
"Phóng viên?" Kỷ Sơn Dã nghĩ đến điều gì, hỏi: "Bọn họ bao vây em sao?"
Lâm Ngư không đáp.
Sắc mặt Kỷ Sơn Dã dần lạnh đi: "Em về muộn thế cũng là vì bọn họ?"
Lâm Ngư im lặng chính là đáp án rõ ràng nhất.
Kỷ Sơn Dã đi ra ngoài: "Anh đi tìm bọn họ."
Lâm Ngư kéo anh lại: "Anh tìm bọn họ có tác dụng gì?" Lâm Ngư nói thêm: "Hơn nữa, bọn họ đã đi từ lâu rồi."
Kỷ Sơn Dã ngoảnh đầu nhìn cậu với ánh mắt nặng trĩu, bầu không khí chợt yên lặng vài giây, anh nói: "Ngày mai anh sẽ bảo Tina đăng thông báo."
"Anh đăng cái gì?" Lâm Ngư hỏi vặn lại anh: "Công khai quan hệ của chúng ta? Anh còn chê chuyện chưa đủ loạn ư?"
"Tại sao không thể công khai?" Kỷ Sơn Dã nói: "Chúng ta làm chuyện gì sai sao?"
Lâm Ngư: "Vậy anh có nghĩ đến hậu quả không?"
Kỷ Sơn Dã không nói nữa. Lâm Ngư biết, thực ra, anh còn rõ hậu quả hơn ai hết.
Một lúc lâu sau, Lâm Ngư buông tay Kỷ Sơn Dã ra: "Em đi tắm trước đã."
Cậu nghe Kỷ Sơn Dã nói câu xin lỗi thật khẽ, tưởng rằng là do cậu nghe nhầm bèn quay đầu lại nhìn anh, thế nhưng anh không có bất cứ hành động gì.
"Là do anh không bảo vệ em cẩn thận." Kỷ Sơn Dã lại nói.
Thực ra, Lâm Ngư không cảm thấy đây là lỗi của Kỷ Sơn Dã, cũng không trách anh. Dù sao hai người họ yêu nhau, một người bình thường, một người là người nổi tiếng, bản chất đã có mâu thuẫn. Chỉ là cậu và Kỷ Sơn Dã đã qua lại một thời gian dài, đến bây giờ mới lộ ra trước sự xúc tác của giới truyền thông.
Nhưng đúng là cậu không biết nên giải quyết thế nào. Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu, đây đã là một vấn đề nan giải.