42.
Sau khi sóng gió về bức ảnh đi qua, Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã tách nhau ra một khoảng thời gian. Đây vốn không phải kế hoạch ban đầu của bọn họ nhưng vì bị công chúng phát hiện, vô hình trung Kỷ Sơn Dã phải họp với nội bộ công ty rất nhiều, Lâm Ngư không biết rõ nội dung bọn họ bàn bạc, chỉ biết là Kỷ Sơn Dã đột nhiên trở nên rất bận.
Việc trong trường bắt đầu tăng lên, sau khi trở về, ngày ngày Lâm Ngư đều bận bịu làm báo cáo rồi nghiên cứu, thời gian nghỉ ngơi của cậu trở nên rất ít, tự nhiên không thể nhắn tin trò chuyện với Kỷ Sơn Dã nhiều như trước nữa.
Cậu có cảm giác mối quan hệ giữa mình và Kỷ Sơn Dã có vẻ nhạt đi, nhưng không biết làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Đến trung tuần tháng hai, Lâm Ngư đột nhiên ngất xỉu ở phòng thí nghiệm khiến mấy bạn học ở đó sợ hãi, cuống quýt đưa cậu tới phòng y tế trường, ba tiếng sau cậu mới tỉnh lại.
Bác sĩ nói không có vấn đề quá lớn, khả năng là vì cậu lao lực quá nhưng anh ấy vẫn kiến nghị cậu nên tới bệnh viện khám cụ thể.
Lâm Ngư nhớ lại, chuyện cậu ngất xỉu đã từng xảy ra trước kia. Cũng không có gì đặc biệt cả, có điều thực ra hình như cậu cũng không quá lao lực, gần đây cậu đều ngủ khá nhiều, chỉ là hay nằm mơ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số cảnh tượng trong quá khứ.
Cậu không để ý, mãi cho đến chiều hôm đó cậu gặp được mẹ thì mới chợt phát hiện, thì ra sự việc còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng.
43.
Thực ra, Lâm Ngư rất bất ngờ với chuyện mẹ đến trường thăm mình.
Bởi vì trước giờ mẹ cậu chưa từng đi xa, bà sợ ra ngoài nên hầu như đều ở nhà. Lâm Ngư gặp mẹ đều sẽ tới chỗ ở của bà, cậu không muốn gây phiền phức cho mẹ.
Nhưng hôm nay mẹ lại tới trường thăm cậu, đứng dưới toà nhà dạy học của trường.
"Gần đây con sống tốt không?" Mẹ hỏi.
Lâm Ngư: "Con sống rất tốt ạ."
"Mẹ qua đây kiểu gì thế?" Cậu hơi lo lắng, không nhịn được nghĩ đến vài chuyện không hay, vội vàng hỏi: "Nhà có chuyện gì à mẹ? Hay là--- Lâm Tố Chứng ông ta ---"
Bà cười xua tay: "Không phải." Bà nói thêm: "Con đừng lo lắng, đều không phải, chỉ là mẹ nhớ con nên mới ghé thăm một lúc."
Lâm Ngư nói: "Thế con của mẹ thì sao? Thằng bé ở nhà ạ? Mẹ ra ngoài không sao chứ?"
Bà nói: "Không sao."
Lâm Ngư đi theo bà ra ngoài trường: "Con dẫn mẹ đi ăn trước nhé. Mẹ muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Bà cứ nhìn cậu mãi.
Trên đường, cậu tình cờ gặp Mạnh Thiên Hà. Cậu ấy lên tiếng chào cậu, Lâm Ngư cũng dừng lại đáp lời.
"Cậu đi ra ngoài à?" Mạnh Thiên Hà hỏi.
"Ừm, đi ra ngoài ăn cơm."
Mẹ hỏi cậu: "Đây là bạn học của con à?"
Lâm Ngư quay đầu cười: "Vâng, là bạn học của con ạ."
Rồi cậu lại quay qua nhìn Mạnh Thiên Hà, cậu ấy có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngẩn ra không nói gì.
Một lúc lâu sau, Mạnh Thiên Hà mới mở miệng: "Cậu đang nói chuyện với ai thế?"
Lâm Ngư giới thiệu với cậu ấy: "Đây là mẹ tôi, bà ấy tới trường thăm tôi."
Mạnh Thiên Hà có vẻ càng kinh ngạc hơn, cậu ấy nhìn lại cậu với ánh mắt cực kỳ khó tin, rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng bên cạnh cậu đâu có ai?"
Lâm Ngư sững người, sân trường ban nãy còn rộn rã ầm ĩ đột nhiên trở nên lặng thinh không chút tiếng động. Sự yên lặng lạ kỳ này khiến bọn họ đều vô cùng hoảng hốt.
Lâm Ngư quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó không một bóng người.
"Lâm Ngư?" Mạnh Thiên Hà gọi cậu.
Tay Lâm Ngư run rẩy dữ dội, tim cũng đập thình thịnh như muốn nổ tung, cậu cảm giác chân như nhũn ra, gần như không đứng thẳng nổi nữa, đến khi sắp sửa ngã thì Mạnh Thiên Hà đã đỡ lấy cậu.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé." Sắc mặt Lâm Ngư tái nhợt phát sợ, Mạnh Thiên Hà nhìn mà rất lo.
Lâm Ngư há to miệng thở gốc, trước mắt biến thành màu đen từng đợt. Cậu cố hết sức siết chặt lòng bàn tay nhưng vẫn không thể cố nổi rồi ngất xỉu.
Một giây trước khi mất đi ý thức, ý thức Lâm Ngư chợt bừng tỉnh, có lẽ niềm tin giúp cậu kiên trì trong thời gian dài trước giờ thực ra vốn không hề tồn tại.
Cậu không còn mẹ nữa.
Mẹ cậu đã không còn trong vụ án quyết định cuộc đời cậu lâu rồi.
44.
Trong lúc mê man, Lâm Ngư lại nhớ đến buổi tối hôm đó.
Hôm đó, lúc Lâm Tố Chứng say rượu trở về có đánh cậu thật. Cậu tưởng rằng mình chỉ ngất đi một lúc, mà đã quên, thực ra tối đó mẹ cậu cũng tới.
Lúc đó, bà và Lâm Tố Chứng mới ly hôn chưa được bao lâu, bà thương con nên lén lút trở về thăm. Kết quả bà đứng ngoài cửa lại nghe được tiếng cậu bị đánh.
Lâm Tố Chứng mở cửa, mẹ cậu lao tới bảo vệ cậu. Lâm Ngư ý thức mơ hồ nhìn gương mặt mẹ, trên mặt bà toàn là nước mắt, hé miệng như muốn nói gì đó nhưng Lâm Ngư lại không thể nghe rõ.
Mẹ bị lôi đi, trên TV vẫn đang chiếu bộ phim kia, hẳn là có tiếng nhưng Lâm Ngư không nghe được gì cả. Cậu chỉ nằm trên đất nhìn mẹ mình bị Lâm Tố Chứng bóp cổ.
Nhìn mẹ có vẻ rất đau đớn, hình như bà không thể thở nổi. Lâm Ngư liều mạng bò trên đất, tính muốn qua giúp bà nhưng một giây sau, d.a.o trong tay Lâm Tố Chứng đã đ.â.m vào người mẹ rồi.
Máu tươi lan khắp trên đất.
Đây giống như một bức tranh tĩnh, vĩnh viễn tước đi toàn bộ nhận thức của Lâm Ngư với buổi tối hôm đó, cậu đã quên bố đi tới thế nào, cũng quên mất sau đó con d.a.o kia đâm vào người mình ra sao.
Ký ức bị thương liên quan đến tối hôm đó đều là những đoạn ngắn lộn xộn. Lâm Ngư chỉ chọn nhớ đến cảnh tượng mình bị thương mà đã quên đi rằng, tối hôm đó, mẹ cậu đã c.h.ế.t trong tay Lâm Tố Chứng.