Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 58

Lần nữa Lâm Ngư tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà phòng y tế trắng như tuyết, bên cạnh có người đang gọi tên cậu nhưng âm thanh tựa như cách một tầng sương, có thế nào cũng không thể chạm tới tim cậu.

Tất cả như đã trôi qua mấy đời rồi.

Lâm Ngư ra ngoài sân thì nhanh chóng thấy được bác sĩ của trường. Anh ấy ngồi yên lặng trên ghế, không nói một lời. Mà bác sĩ Trương như sớm đoán được, lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì cả.

"Em đã nhớ ra hết." Lâm Ngư nói.

"Mẹ em đã mất lâu rồi." Lâm Ngư cười khổ, nước mắt lại rơi xuống.

"Thế nên, nhiều năm qua, mẹ chỉ là ảo tưởng của em thôi sao?" Lâm Ngư lẩm bẩm.

Mẹ có gia đình mới, có cuộc sống mới cũng chỉ là ảo tưởng của cậu. Thực ra mẹ đã bị níu chân lại trong cơn ác mộng của quá khứ mất rồi.

Bác sĩ Trương nói: "Tuy là rất xin lỗi nhưng anh vẫn muốn nói, thực ra em có thể nhớ ra đoạn ký ức này cũng có tác dụng hỗ trợ, điều này có nghĩa là em có thể nhìn thẳng vào quá khứ rồi."

"Nguyên nhân tại sao anh đề xuất em kiên trì điều trị, cũng bởi vì tình huống của em còn phức tạp hơn điều em nói cho anh."

Bác sĩ Trương: "Thực ra bà ngoại của em, bạn bè của em, kể cả giáo viên của em đều biết tin mẹ em đã qua đời, nhưng dường như em lại không biết, em vẫn gặp được bà ấy, sẽ nói chuyện với bà ấy."

"Tại sao toà án xử tội bố em nhanh như vậy, không chỉ đơn thuần là vì ông ta làm hại đến em, điều quan trọng hơn là vì mẹ của em. Nếu không sẽ không thể có chuyện ông ta bị xử án mười mấy năm."

"Thực ra tình trạng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của em rất nghiêm trọng, em quên đi chuyện mẹ mình qua đời rồi tự tưởng tượng ra một bà ấy khác."

Lâm Ngư vẫn giữ yên lặng, bác sĩ Trương im lặng một lúc rồi hỏi cậu: "Em gặp bà ấy nhiều không?"

Lâm Ngư không nói gì, ngay lúc bác sĩ Trương cho rằng cậu không trả lời thì cậu đáp: "Lúc em còn cấp hai thì gặp rất nhiều, gần như cứ một tuần là có thể gặp bà ấy. Sau đó, lớn hơn chút thì hầu như không gặp mấy."

"Lần trước em gặp bà ấy là vì sao? Có chuyện gì à?"

"Không có gì." Lâm Ngư lại thầm nghĩ đến chuyện quan hệ với Kỷ Sơn Dã lạnh nhạt đi gần đây.

"Trước đó anh có đề xuất em viết nhật ký, giờ em còn viết không?"

"Em không viết nữa." Lâm Ngư nói.

"Thử viết tiếp đi." Bác sĩ Trương nói.

Lâm Ngư không hé răng.

Đến khi sắp kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Ngư hỏi bác sĩ Trương một câu.

"Có phải điều trị sẽ đồng nghĩa với việc sau này em không gặp được mẹ nữa không?" Lâm Ngư hỏi.

Bác sĩ Trương nhìn ánh mắt cậu có ánh nước, cười nhẹ với cậu: "Sẽ không. Chỉ là em sẽ đổi cách khác tốt hơn để gặp bà ấy mà thôi."

Sau khi Bác sĩ Trương về, Lâm Ngư ngồi yên trên ghế dài của trường, một lúc sau, cậu gọi điện thoại cho Kỷ Sơn Dã.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lâm Ngư nói với anh: "Em muốn gặp anh, Kỷ Sơn Dã."

"Em muốn tới gặp anh." Lâm Ngư thực sự muốn kể chuyện của mình cho Kỷ Sơn Dã, cậu đột nhiên rất muốn kể toàn bộ quá khứ của mình cho anh.

Kỷ Sơn Dã không hỏi lý do, nói được rồi đặt vé máy bay giúp cậu.

Sau đó Lâm Ngư tới thành phố Kỷ Sơn Dã ở, cậu mang tâm thế được ăn cả ngã về không, lỗ mãng muốn nhào vào lòng anh, chỉ có điều khi sắp sửa đối diện, cuối cùng cậu lại dừng bước trước cửa phòng.

Cậu đứng bên ngoài phòng khách sạn, nghe được cuộc nói chuyện giữa Kỷ Sơn Dã và Tina.

"Chuyện của em với Lâm Ngư sau này, em định tính sao?" Là một giọng nữ, Lâm Ngư đoán chắc là Tina, trước đó cậu từng nghe Kỷ Sơn Dã và cô ấy nói chuyện qua điện thoại.

Mãi Lâm Ngư không nghe được Kỷ Sơn Dã trả lời.

"Chị đã làm theo ý em, đè xuống những tin tức liên quan đến Lâm Ngư rồi nhưng nếu sau này lại bị lộ ra thì chưa chắc có thể đè xuống nữa."

"Tôi biết rồi." Kỷ Sơn Dã nói.

Lòng Lâm Ngư vốn đang nóng lên lại chậm rãi hạ nhiệt.

Cậu vẫn xúc động quá, không để ý quá nhiều việc. Cậu đã quên, tình cảm giữa mình và Kỷ Sơn Dã không thể lộ ra ngoài.

Kỷ Sơn Dã đứng trong sáng, mà cậu...

"Tạm thời em đừng đi buổi họp báo "Gió xuân" kia nữa, gần đây kín tiếng chút, đợi một thời gian nữa rồi tính."

"Ừm."

Tina nhìn mặt Kỷ Sơn Dã lạnh như băng, vẫn tính mở miệng khuyên anh và Lâm Ngư chia tay nhưng còn chưa kịp nói đã bị Kỷ Sơn Dã liếc một cái sắc như d.a.o, như thể anh đã biết mình muốn nói gì nên mở miệng chặn lời: "Chị biết đáp án của tôi là không thể nào, nên chị đừng nói nữa."

Tina thở dài, cuối cùng đành đứng dậy: "Thôi, chị về trước đã."

Lâm Ngư ở ngoài cửa trốn đi, cậu đứng trong góc nhìn Tina rời đi mới ra ngoài.

Trong một thoáng, Lâm Ngư chợt không biết có nên gõ cửa phòng Kỷ Sơn Dã hay không, rõ ràng trước đó cậu rất muốn đến gặp anh, nhưng sau khi gặp có thể làm gì đây? Chỉ tăng thêm phiền cho Kỷ Sơn Dã mà thôi.

Ngay khi Lâm Ngư đang chần chừ, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, Kỷ Sơn Dã kinh ngạc nhìn cậu.

"Sao em lại đứng ở đây?" Kỷ Sơn Dã bỏ mũ xuống: "Anh đang định đi tìm em."

Lâm Ngư nhìn anh, rồi được anh kéo vào trong phòng.

"Sao đến mà không gọi điện thoại cho anh để anh đi đón em." Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư ngẩn người, cảm giác cậu hơi là lạ bèn hỏi tiếp: "Em sao thế?"

"Không có gì."

"Phóng viên lại tới tìm em?" Kỷ Sơn Dã lo có chuyện này.

"Không có."

Kỷ Sơn Dã ôm Lâm Ngư ngồi lên sofa, nhìn mặt mũi cậu có vẻ tiều tụy lại hỏi: "Sao anh cảm thấy tinh thần em không được tốt lắm, có chuyện gì à?"

Lâm Ngư lắc đầu, cuối cùng cậu chỉ nói: "Không sao, chỉ là em ốm thôi."

"Ốm sao đó?" Kỷ Sơn Dã hỏi: "Đi viện chưa?"

Lâm Ngư không dám nhìn vào mắt anh, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc nhưng vẫn nhịn được: "Em đi rồi."

"Anh yên tâm, sắp khỏi rồi." Lâm Ngư càng giống như đang tự an ủi mình.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, Kỷ Sơn Dã nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Tina ban nãy, có vài phóng viên đã đào ra được thông tin cá nhân của Lâm Ngư, thậm chí còn điều tra ra được địa chỉ chỗ ở của bọn họ.

Trước đó Lâm Ngư bị thương do đám phóng viên đã gõ một đòn cảnh cáo thật mạnh với Kỷ Sơn Dã.

Công khai yêu đương, người chịu ảnh hưởng lớn nhất không phải anh mà là Lâm Ngư. Em ấy chỉ là một người bình thường, đủ chuyện trong giới giải trí không có liên can gì đến em ấy. Trước khi hẹn hò với anh, Lâm Ngư làm rất nhiều việc đều không bị hạn chế, em ấy có thể tự do ra ngoài đường như những người khác, có thể cùng người khác đi xem phim nơi đông đúc, cũng có thể yên tâm về nhà hưởng thụ cuộc sống. Chứ không phải giống như bây giờ, bôn ba đi đi về về ở khách sạn chỉ vì muốn gặp anh một lần, thậm chí còn bị đám paparazzi chặn bên ngoài, trốn tránh đủ kiểu, bị thương rồi lo lắng.

Khoảnh khắc thấy Lâm Ngư bị thương, Kỷ Sơn Dã mới hiểu ra trước đây bản thân sai lầm nhiều cỡ nào. Đối với anh, công khai yêu đương, ảnh hưởng lớn nhất chỉ là im lặng một thời gian. Mà đối với Lâm Ngư có thể sẽ biến thành thương tổn cả một đời.

Anh không thể vì lợi ích của bản thân mà để câu chuyện đi đến độ không thể cứu vãn được.

Bình Luận (0)
Comment