"Gần đây không có cơ hội gặp mặt mấy, đợi một thời gian nữa anh về thành phố B là không sao nữa, chúng ta sẽ ở cùng nhau thật vui vẻ." Kỷ Sơn Dã nói với Lâm Ngư.
"Hay là em muốn đi chơi? Đi du lịch? Có lẽ đi trong nước sẽ có người nhận ra chúng ta, chắc là thôi. Em có muốn ra nước ngoài chơi không? Tìm một chỗ vắng người chút là được." Kỷ Sơn Dã lên kế hoạch.
Lâm Ngư cứ cúi đầu yên lặng, tỏ vẻ nghiêm túc, Kỷ Sơn Dã nhìn bèn khựng lại.
"Sao thế?" Anh hỏi.
Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, trái tim cậu như bị bóp nghẹt cực kỳ đau đớn, thoáng do dự nhưng cậu vẫn nói: "Kỷ Sơn Dã, hay là, hay là chúng ta dừng lại đi."
Sắc mặt Kỷ Sơn Dã lập tức thay đổi, khoé miệng cũng xị xuống. Bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, Lâm Ngư cúi gằm mặt, cậu không dám nhìn vào mắt Kỷ Sơn Dã nữa.
"Ý em là gì?" Anh nói.
"Là..." Lâm Ngư nói: "Chúng ta dừng lại, chấm dứt ở đây đi."
Vài giây sau, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Em muốn chia tay ư?"
Lâm Ngư im lặng.
Kỷ Sơn Dã siết chặt tay, anh cố gắng hết sức để mình bỏ qua cảm giác nghèn nghẹn trong lòng, hỏi lại cậu: "Là vì thời gian trước bị chụp phải rồi... bị thương..." Chỉ mỗi câu nói mà Kỷ Sơn Dã nói cực kỳ trúc trắc, khó nhọc: "Bởi vì cảm thấy phiền phức nên em mới muốn chia tay với anh sao?"
"Nếu như vì vậy thì không cần thiết đâu." Kỷ Sơn Dã nói: "Anh bảo đảm với em, chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa, anh sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết vấn đề này."
"Không phải." Lâm Ngư nhìn anh: "Không phải vì chuyện này."
"Thế thì vì sao?" Kỷ Sơn Dã hỏi.
Lâm Ngư có quá nhiều điều không thể nói thành lời, cậu chỉ cảm thấy khác biệt giữa cậu và Kỷ Sơn Dã cách một khoảng quá lớn, sự khác biệt này chưa từng biết mất vào bất cứ lúc nào.
Đứng ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện giữa Kỷ Sơn Dã và Tina khiến Lâm Ngư càng thêm khẳng định, cậu và Kỷ Sơn Dã không có tương lai, bọn họ không thể công khai cùng nhau ra ngoài, chứ khỏi phải nói đến chuyện của sau đó nữa.
Dựa vào cái gì cậu lại cho rằng mình có thể ở bên Kỷ Sơn Dã đây? Dựa vào bản thân có bệnh tâm thần không thể phân rõ hiện thực và ảo tưởng? Chỉ dựa cậu trắng tay mà dám ngông cuồng muốn có được Kỷ Sơn Dã sao?
Cậu chỉ là một kẻ điên có bệnh mà thôi. Trước khi đến, cậu còn muốn kể chuyện của mẹ với Kỷ Sơn Dã nhưng cậu không nghĩ đến, nếu Kỷ Sơn Dã biết được sẽ thấy thế nào?
Đây không phải chuyện nhỏ, không phải chuyện nhỏ mà chỉ cần an ủi là có thể bỏ qua được. Có khi Kỷ Sơn Dã sẽ coi cậu thành kẻ điên bị bệnh tâm thần, hoặc là trong mắt anh, cậu không có gì khác biệt với đám kẻ điên ngu ngốc gào thét linh tinh trong bệnh viện tâm thần cả.
Đến lúc ấy, cậu không còn là người yêu của Kỷ Sơn Dã nữa mà chỉ là một bệnh nhân không có tương lai.
Lâm Ngư không muốn Kỷ Sơn Dã nhìn mình như vậy.
Một kẻ điên không đáng có được tình yêu của người bình thường, lại càng không nên đứng chung chỗ với diễn viên nổi tiếng như Kỷ Sơn Dã. Bọn họ yêu nhau vốn dĩ đã là một sai lầm.
Trước đó Lâm Ngư đã trộm nắm lấy tình yêu này, giờ đã đến lúc phải trả lại, để tất cả trở về bình thường.
"Rốt cuộc là vì sao?" Kỷ Sơn Dã rất sốt ruột: "Em nói chuyện đi."
"Bởi vì em không thích anh nữa." Lâm Ngư muốn nói rõ ràng hơn chút: "Anh biết em vốn không phải fan của anh, cũng không có người tình trong mắt hóa Tây Thi gì với anh cả. Chỉ là đơn thuần không thích nên muốn chia tay."
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu thật lâu không nói gì.
Lâm Ngư biết những điều mình nói đều là lời nói dối, thực ra cậu rất thích, rất thích Kỷ Sơn Dã. Nhưng cậu vẫn gắng gượng nói tiếp: "Anh là diễn viên nổi tiếng, em là người bình thường. Yêu đương với anh quá phiền phúc, thế giới của chúng ta vốn cũng khác biệt, thế nên, chúng ta vẫn nên dễ hợp dễ tan thôi."
Thời gian trôi qua rất lâu, Kỷ Sơn Dã chỉ khẽ cười một tiếng, từ đầu đến cuối anh không đáp lại gì cả.
Lâm Ngư vẫn cúi đầu, trái tim cậu vô cùng giằng xé, sợ chính mình sẽ bật khóc, cũng không muốn ở lại căn phòng này thêm nữa bèn đứng dậy, nói: "Nếu như không có chuyện gì nữa thì em về trước đây."
"Đợi chút." Kỷ Sơn Dã gọi cậu lại: "Anh còn chưa nói em có thể đi."
Người Lâm Ngư cứng đờ, cậu không quay đầu lại, chỉ nghe Kỷ Sơn Dã nói: "Em nói không thích anh nữa, cái thích của em có thể kết thúc dễ dàng thế sao?"
Lại là một khoảng yên lặng dài đằng đẵng, Kỷ Sơn Dã nói thêm: "Em biết những lời em nói với anh hôm nay có ý nghĩa gì không?"
Lâm Ngư khẽ khàng đáp: "Biết."
"Vậy thì hi vọng sau này em đừng hối hận." Lâm Ngư nghe được giọng điệu anh có biết bao phẫn nộ.
Cậu có chút nghẹn ngào, thoáng bình tĩnh lại một lát rồi nói: "Em đi trước."
Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư đi tới gần cửa, cậu không quay đầu lại như thể không có bất cứ lưu luyến nào với anh, một đi không quay đầu, "rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Chuyện tình hai người kết thúc.