Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 62

9.

Ngày 3 tháng 5 năm 2021

Tôi viết xong luận văn tốt nghiệp, cũng đã lên núi được một thời gian.

Lên núi đồng nghĩa với việc không nhận được chút sóng điện thoại nào. Tất cả các hình thức truyền thông của thế giới bên ngoài đều không cách nào đi vào được. Thế nên, tôi cũng chuyển sang rất ít khi dùng điện thoại.

Trên đỉnh núi có một căn nhà nhỏ, đằng sau nhà có một ruộng thí nghiệm ba mẫu, đó chính là địa điểm mà tôi và thầy, và cả đàn anh đều sẽ làm việc trong thời gian rất dài sắp tới này. Bởi vì địa thế hẻo lánh, tất cả vật dụng hàng ngày đều được chúng tôi lựa mua từ trước, rồi mang lên từng ít từng ít một.

Không có điện, tất cả số liệu thí nghiệm đều được chúng tôi chính tay ghi chép lại trên giấy. Thầy vốn đã từng ở trên núi một thời gian nên rất quen thuộc với chuyện này. Đàn anh thì có vẻ chưa thích ứng với nơi đây lắm, mấy hôm trước anh ấy còn nôn vài hôm vì không quen khí hậu, tôi cũng vậy, chỉ là tôi không nôn dữ dội như đàn anh thôi.

Mỗi ngày chúng tôi đều phải đi theo thầy quan sát trong ruộng, ghi chép sự thay đổi sinh trưởng mỗi ngày của cây, còn phải ghi nhớ một vài số liệu liên quan đến việc sinh trưởng của chúng. Khi thời tiết thay đổi còn phải bảo vệ cây kịp thời.

Một ngày rồi lại một ngày, bận rộn lại đơn điệu. Mỗi ngày bận đến tối xong, trở về phòng, ngồi trên giường, xương cốt đều rã rời, tôi quá mệt.

Những vì sao trên đỉnh núi sáng hơn dưới chân núi nhiều, không khí càng trong lành hơn. Buổi tối có tiếng côn trùng kêu khiến lòng người yên bình, đây là chút lạc thú mà người sống nơi thành phố lớn không thể hưởng thụ được, thật giống như hoàn toàn tách biệt với đời.

Thi thoảng tôi sẽ nhớ đến Kỷ Sơn Dã, chỉ là thi thoảng mà thôi. Tôi không dám nghĩ nhiều, vì nghĩ nhiều đồng nghĩa với mất ngủ, nếu mất ngủ, hôm sau tôi không có cách nào làm việc cho tốt được.

Mỗi tháng chúng tôi sẽ xuống núi một lần, nghỉ ngơi mấy ngày trong quán trọ ở chân núi. Một là phải mua vật dụng hàng ngày, hai là phải gửi số liệu thí nghiệm tới phòng thí nghiệm ở thành phố D, nơi đó có máy móc chuyên sâu hơn giúp chúng tôi phân tích.

Có điều, bản thân tôi còn một việc khác cần làm, đó là gọi video cho bác sĩ tâm lý, tiếp nhận điều trị. Tuy là tôi cảm thấy mình không cần điều trị gì cả nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận.

Nói đến cũng lạ, kể từ sau khi biết sự thật mẹ đã qua đời, tôi chưa từng gặp bà nữa.

Hôm nay là ngày thứ 37 sau khi chia tay với Kỷ Sơn Dã, từ cuộc nói chuyện lần trước, chúng tôi chưa từng liên lạc lại, tôi cảm thấy hẳn là anh đã quên tôi rồi.

10.

Ngày 5 tháng 5 năm 2021

Hôm nay trên núi có một trận mưa rào.

Ruộng thí nghiệm chưa mở mái che nên tôi, đàn anh và thầy đành đội mưa vội vội vàng vàng chạy tới dọn đồ đạc, mở mái che, đậy màng nilon rồi mới trở về.

Tất cả chúng tôi đều bị dính mưa. Thay quần áo xong, trong lúc đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, tôi nghĩ đến những ngày tôi và Kỷ Sơn Dã còn chưa yêu nhau.

Ở đoàn làm phim, hôm tôi và anh cùng rơi xuống núi ấy, anh bị thương, người ướt nhẹp nằm trên đùi tôi, tôi ôm anh, thế giới chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Kỷ Sơn Dã cứ vậy thiếp đi, như thể mãi mãi sẽ không rời khỏi tôi, tôi cũng sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.

Nếu anh không phải diễn viên nổi tiếng thì tốt rồi, hoặc giả như tôi không phải sinh viên nghèo, không phải bệnh nhân tâm thần bị ảo giác, vậy thì liệu kết quả của chúng tôi có khá hơn chút hay không, chí ít là sẽ hẹn hò lâu hơn một khoảng thời gian nữa.

Đáng tiếc không có nếu như, tôi và Kỷ Sơn Dã đã chia tay rồi.

11.

Ngày 6 tháng 5 năm 2021

Ngày mai sẽ xuống núi.

Hôm nay bận bịu công việc tới tận chín giờ tối, tôi mệt quá, mau chóng chìm vào giấc ngủ.

12.

Ngày 7 tháng 5 năm 2021

Việc đầu tiên sau khi xuống núi là ở quán trọ gửi những số liệu thí nghiệm kia tới phòng thí nghiệm ở thành phố D. Phải đợi mất một lúc, thầy bảo chúng tôi có thể về phòng xử lý chuyện cá nhân trước.

Tôi về phòng, sạc điện thoại, chuẩn bị đi tắm.

Vì trên núi không có nước nóng nên phải tự đun nước tắm, thế nên việc dùng nước cũng trở nên cực kỳ dè xẻn. Giờ xuống đến chân núi, cuối cùng đã có thể thoải mái, hả hê tắm nước nóng rồi.

Tắm xong đi ra ngoài, tôi cảm giác người dễ chịu hơn nhiều. Sấy tóc xong, tôi thấy hơi buồn ngủ, nằm trên giường tính nghịch điện thoại một lúc rồi ngủ.

Ai ngờ, điện thoại vừa bật lên, có sóng một cái đã thấy vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat, hình như tôi thấy có rất nhiều thông báo hiện ra đều là tin nhắn của Kỷ Sơn Dã, cảm thấy mình bị hoa mắt.

Nhưng không phải, tôi mở mấy cuộc gọi nhỡ kia ra, tên Kỷ Sơn Dã hiện lên ở trên cùng.

Mấy ngày liên tục, anh gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi đếm sơ thì có khoảng mười mấy cuộc, có thể còn nhiều hơn.

Tôi hơi giật mình. Nói thật, tôi rất hoảng hốt. Tôi không nghĩ ra nguyên nhân anh gọi điện thoại cho tôi, lần trước anh liên lạc với tôi là vì chuyện chuyển đồ, lúc ấy giọng điệu anh rất khó chịu, tôi nghe ra được anh đang tức giận.

Mà lần này, thậm chí anh còn nhắn tin Wechat cho tôi vài lần.

[Sao em không nhấc máy?]

Tuy tin nhắn của anh có một câu ngắn ngủi nhưng đã đủ khiến tôi hoang mang. Dường như tôi có thể tưởng tượng ra vẻ thiếu kiên nhẫn của anh lúc gửi tin nhắn này.

Tôi thoáng do dự có nên gọi điện thoại lại cho Kỷ Sơn Dã, giải thích rằng mình không cố ý không nhấc máy hay không. Nhưng tôi thực sự không dám, lần trước trò chuyện, thái độ anh lạnh như băng khiến tôi chần chừ mãi.

Tôi nhìn điện thoại thật lâu, đến mười hai giờ đêm vẫn chưa buồn ngủ. Cuối cùng, nghĩ sáng mai còn một rất nhiều việc cần hoàn thành lại đành thở dài, tắt đèn, không nhìn điện thoại nữa, ép mình đi ngủ.

Có điều, vừa nhắm mắt được một lúc, điện thoại lại reo lên. Trái tim tôi như bỗng được đánh thức, đập thình thịch không ngừng. Theo trực giác, tôi đoán hẳn là Kỷ Sơn Dã gọi điện thoại tới, bởi vậy vẫn chậm chạp không dám mở mắt sờ điện thoại, sợ người gọi điện thoại đến là anh, lại sợ không phải là anh.

Nhịp tim dần bình thường lại, tôi nhìn qua điện thoại, quả đúng là Kỷ Sơn Dã gọi tới.

Tôi ngây ra nhìn một lúc lâu, tới khi tiếng chuông điện thoại sắp tắt mới nghe máy.

"Alo." Giọng tôi hơi run rẩy, không biết Kỷ Sơn Dã có nghe được không, tôi hi vọng anh không nghe rõ.

Đợi một lát, đầu dây bên kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tôi hơi thắc mắc, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải Kỷ Sơn Dã không cẩn thận ấn nhầm hay không.

"Lâm Ngư?"

"Ừm." Tôi cúi đầu, dù rằng Kỷ Sơn Dã không nhìn thấy.

Hình như anh cười khẽ một tiếng, như đang giễu cợt: "Anh còn tưởng mãi mãi không gọi điện thoại được cho em nữa."

"Xin lỗi." Tôi giải thích với anh: "Không phải em cố ý không nhấc máy, đợt trước em ở trên núi, chỗ đó không có sóng, điện thoại vô dụng, đến hôm nay mới thấy cuộc gọi của anh."

"Em nói dối mà cũng không biết tìm lý do đàng hoàng chút."

Tôi lại vội vã nói: "Là thật, chỗ em làm việc không có sóng, nên gần như không dùng điện thoại mấy."

"Thế sao giờ em lại nhận máy được rồi?"

"Em xuống núi. Chân núi có sóng. Một tháng bọn em sẽ xuống núi một lần, mua ít vật dụng với làm mấy việc khác nữa."

Kỷ Sơn Dã không nói thêm nữa, tôi không biết anh có để ý đến lời giải thích của tôi hay không.

"Anh tìm em có chuyện gì không?" Tôi hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã không đáp lời tôi, trái lại hỏi tôi một câu khác: "Em đang làm việc ở núi nào thế?"

"Sao thế?" Tôi hơi bất ngờ anh lại đi hỏi câu này.

Kỷ Sơn Dã thoáng yên lặng vài giây rồi nói tiếp: "Mấy đồ của em, anh gửi đồ qua đó cho."

Bình Luận (0)
Comment