Thì ra Kỷ Sơn Dã vẫn còn nghĩ đến chuyện này. Trong lòng tôi có cảm giác khó tả, chỉ đành nói: "Không cần, chỗ bên em rất hẻo lánh, chắc là không nhận được đồ chuyển phát đâu."
"Em cứ nói thẳng cho anh biết em ở đâu là được." Kỷ Sơn Dã có vẻ rất cố chấp với việc này.
"Núi Phục Nhai." Tôi nói.
"Tháng sau anh có mấy ngày nghỉ, không bận gì sẽ qua một chuyến, tiện thể đưa đồ của em tới luôn." Kỷ Sơn Dã nói.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc Kỷ Sơn Dã sẽ tới tìm mình. Tôi tưởng rằng, sau khi chia tay, anh không muốn gặp lại tôi, đôi bên cả đời không qua lại với nhau nữa. Chuyện viển vông gì mà sau khi chia tay, cảm thấy không phải là tôi thì không được, khóc lóc cầu xin tôi đừng rời đi, muốn tái hợp với tôi, tôi còn chưa tưởng bở đến mức độ đó.
Kỷ Sơn Dã lại không phải người như vậy, tôi rất rõ.
"Không cần đâu, mất công lắm." Tôi nói.
Kỷ Sơn Dã ngừng một lát rồi nói: "Em sợ gặp anh à?"
"Không phải... em..." Tôi nói không nên lời, tự dưng có cảm giác chột dạ.
"Điều kiện chỗ bọn em tồi tàn lắm, đi đường rất vất vả, anh không cần phải chạy đến nơi thế này đâu."
Kỷ Sơn Dã cười lạnh, anh không nói gì thêm.
Đến tận cuối cuộc trò chuyện, Kỷ Sơn Dã không nói rõ anh có định tới hay không. Tôi nghĩ, trong điện thoại, bản thân chỉ nói là núi Phục Sơn, dù là Kỷ Sơn Dã có đến đây thật cũng chưa chắc đã tới tìm tôi.
13.
Ngày 8 tháng 5 năm 2021
Hôm nay gọi video với bác sĩ tâm lý nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nói chuyện thôi, cũng không phải lần đầu tiên tôi nhận điều trị.
Chỉ lần, mỗi lần nói chuyện với bác sĩ tâm lý, sau khi kết thúc, tôi đều rất nhớ Kỷ Sơn Dã, muốn gặp anh, muốn vùi đầu trong lòng anh thiếp đi. Nhưng rất tiếc, tôi đã đánh mất quyền lợi ấy rồi.
Mua vật dụng hàng ngày xong, tôi có một tiếng nghỉ ngơi. Không có gì muốn chơi cả đành một mình làm ổ trong quán trọ, nghịch điện thoại di động.
Lâu rồi tôi không vào Weibo, kể từ sau khi rời trường tới núi Phục Nhai làm việc, tôi chưa từng vào Weibo xem.
Đã lâu lắm rồi, cũng không có chuyện gì mới mẻ cả, lại vô tình lướt tới một hot search liên quan đến Kỷ Sơn Dã.
[Kỷ Sơn Dã kín tiếng xuất hiện ở đại học thành phố B] - tin tức đã được một thời gian, vào mười mấy ngày trước.
Tôi hơi sững sờ, sao anh lại tới trường tôi? Bởi vì có việc gì ư? Nhưng trong ảnh anh mặc đồ thoải mái, đội mũ lưỡi trai, nhìn có vẻ không giống lắm.
Chẳng lẽ là qua tìm tôi? Vừa xuất hiện ý nghĩ này, tôi lập tức lắc đầu phủ nhận, tuyệt đối không thể.
Buổi tối, tôi rửa mặt xong thì bắt đầu dọn dẹp đồ để ngày mai lên núi. Dọn xong, vừa định về giường thì Kỷ Sơn Dã lại gọi điện tới, lần này anh gọi video.
Tôi im lặng nhìn, không biết sao hôm nay anh lại gọi điện thoại cho mình. Trong đầu chợt thoáng qua hot search Weibo xem được trước đó, tim lại bắt đầu không chịu khống chế đập thình thịch.
Liệu có khả năng hay không? Khả năng anh không muốn chia tay với tôi?
Không, không thể nào. Rõ ràng hôm ấy chia tay, anh không nói gì cả.
Chuông cuộc gọi video đến vẫn đang reo, Kỷ Sơn Dã lại gửi tin nhắn tới.
[Không ở đó à?]
Soi qua chiếc gương đối diện dáng vẻ của mình bây giờ, mái tóc ướt nhẹp, đồ ngủ rộng thùng thình, dưới mắt còn có quầng xanh đen mờ mờ. Nói đến đây, đã rất lâu tôi không còn để ý đến ngoại hình của bản thân nữa.
Tôi không dám gọi video với Kỷ Sơn Dã, tuy rằng tôi rất muốn nhìn thấy anh.
Tôi từ chối yêu cầu gọi video của anh, nhưng vẫn nghe cuộc gọi thoại.
"Sao không nhận cuộc gọi video?" Kỷ Sơn Dã hỏi.
"Mạng... mạng bên em không ổn định lắm."
"Đã sắp vào hè rồi." Kỷ Sơn Dã nói một câu khó hiểu.
"Ừm."
"Em có cần đồ gì không?"
Chẳng biết vì sao, tôi cứ cảm thấy lời nói anh có chút men say, bèn hỏi dò một câu: "Có phải anh... uống say không?"
Kỷ Sơn Dã yên lặng, qua điện thoại, tôi nghe được tiếng anh hít thở khe khẽ.
"Đúng, anh uống say rồi." Kỷ Sơn Dã nhẹ nhàng nói.
"Chỉ là anh muốn hỏi em, em có cần đồ gì không?" Anh nói: "Lúc yêu anh, anh chưa từng tặng em món quà nào cả."
"Em không cần gì cả."
Chúng tôi cùng yên lặng, nhưng không ai cúp máy cả.
"Lâm Ngư, em chính là người nhẫn tâm nhất anh từng gặp."
Trái tim tôi như bị nắm lấy, cực kỳ đau xót. Tôi không cách nào phản bác, bởi vì sự thực đúng là như vậy.
Anh cúp điện thoại không hề báo trước, hệt như ngày hôm qua. Tôi ngơ ngác ngồi bên giường, rất lâu chưa bình tĩnh lại được. Sau khi chia tay, mỗi lần trò chuyện với Kỷ Sơn Dã, tôi đều thẫn thờ thật lâu.
Buổi tối, đến khi sắp ngủ, Kỷ Sơn Dã lại gửi tin nhắn đến, tôi đọc, sau đó thức trắng đêm.
Anh nói:
[Anh thực sự không phải người bạn trai xứng chức.]
[Quyết định của em là chính xác.]
Hẳn là Kỷ Sơn Dã muốn từ bỏ rồi, sao mình còn có thể nghĩ anh muốn tái hợp chứ, tôi nghĩ. Tôi cực kỳ chán nản khóc thật lâu. Tuy rằng tôi chia tay với Kỷ Sơn Dã đã lâu nhưng mãi đến tận khi nhìn thấy tin nhắn này, tôi mới cảm giác hình như mình đã bị Kỷ Sơn Dã vứt bỏ rồi.
Có lẽ chuyện tôi và anh, thật sự không thể cứu vãn được nữa rồi.
14.
Ngày 1 tháng 6 năm 2021
Rất nóng, như sắp vào hè thật rồi.
Tôi dần dần quen với cuộc sống trên núi. Ngày tháng trôi qua như dòng chảy, không có chút điểm nhấn ký ức nào, mỗi ngày đều giống nhau, xuống ruộng, đi lại, quan sát cây, làm nông, ghi chép số liệu, ăn cơm, ngắm sao, ngủ.
15.
Ngày 1 tháng 7 năm 2021
Xuống núi, mua vật dụng, gửi số liệu rồi gọi video cho bác sĩ tâm lý, tất cả hệt như trước đó.
Điện thoại không có thông báo cuộc gọi của Kỷ Sơn Dã, cũng không có tin nhắn của anh, kể cả tình hình qua mạng.
Sao anh có thể gọi điện thoại cho tôi đây?
Buổi chiều, ánh nắng rực rỡ, tôi cùng đàn anh xách đồ đi trên đường. Lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, tôi nhìn poster quảng cáo dán bên ngoài đứng yên thật lâu.
Trên đó có mặt Kỷ Sơn Dã, anh có bộ phim điện ảnh đang công chiếu rồi.
"Quãng thời gian yêu đơn phương*" là một bộ phim tình cảm. Cô gái đứng bên cạnh anh rất xinh đẹp.
(*) Từ gốc: Minh luyến, chỉ yêu đơn phương nhưng người này công khai thể hiện tình cảm với người mình thích, trái ngược với yêu thầm: không thể hiện ra ngoài, không ai biết đến.
"Em muốn xem phim à?" Đàn anh thấy tôi mãi không đi bèn hỏi.
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, không lên tiếng.
Đàn anh nói: "Muốn xem thì vào xem đi, anh đi với em. Vất vả lắm mới xuống núi một lần, không thể lãng phí thời gian nghỉ ngơi được."
Không biết tại sao, tôi vẫn đi theo anh ấy vào rạp chiếu phim. Người đi xem phim hơi nhiều, anh ấy xếp hàng đi mua vé, tôi mua nước, ngẩng đầu là thấy trailer của phim.
"Đi thôi." Anh ấy mua vé xong quay lại, tay còn cầm thêm bỏng ngô.
Tôi đi theo đàn anh vào rạp chiếu phim. Lúc ngồi vào chỗ, tôi hơi căng thẳng, vì đã lâu lắm rồi tôi không ra ngoài xem phim rạp với người khác, cho dù là trước kia hẹn hò với Kỷ Sơn Dã cũng chưa từng.
Dù sao, với tình huống của hai người chúng tôi không thể nào cùng ngồi trong rạp xem phim như người bình thường được.
Nếu làm vậy thật, đám phóng viên truyền thông sẽ nhấn chìm chúng tôi trước.
Tôi xem phim cực kỳ tập trung, đến cả nước bên tay cũng không uống mấy, bỏng ngô đàn anh đặt ở giữa tôi cũng không nhìn tới, chỉ chăm chăm vào gương mặt Kỷ Sơn Dã trên màn hình lớn.
Đã lâu rồi chưa gặp anh, kể từ khi chia tay, chúng tôi chưa từng gặp gỡ.
Tôi rất nhớ anh.