21.
Ngày 2 tháng 11 năm 2021
Tôi xin thầy nghỉ năm ngày, mấy ngày này xuống núi làm việc khác.
Một là vì công việc, có mấy mục số liệu cần người đích thân tới phòng thí nghiệm ở thành phố D tìm người phụ trách để trao đổi. Nữa là tôi muốn gặp trực tiếp bác sĩ tâm lý. Trước đó, tôi có kể tình hình gần đây của mình, anh ấy có vẻ kinh ngạc, nói tình hình tôi hồi phục nhanh hơn so với anh ấy nghĩ, cực lực đề xuất tôi gặp mặt nói chuyện một lần.
Sau đó, tôi lại về đến thành phố B.
Thực ra, về cũng không khác mấy không về. Tôi ở thành phố B không được bao lâu, đi đi về về từ núi Phục Nhai tới thành phố B đã tốn không ít thời gian di chuyển. Hơn nữa tới phòng thí nghiệm trao đổi về số liệu đã mất khoảng hai ngày, gặp bác sĩ tâm lý mất nửa ngày, thời gian còn lại, tôi gần như cũng không có khoảng trống nào nữa, gần như ngày ngày đều bận bịu, vài bạn học rủ tôi về trường thì đi gặp mà tôi cũng không qua được.
Tới gặp bác sĩ tâm lý, phòng làm việc của anh ấy khá gần nhà của Kỷ Sơn Dã, từ cửa sổ tòa nhà cao tầng nhìn sang, xuyên qua ba dãy phố là có thể trông thấy cây dong lớn trước nhà kia.
Tôi chỉ liếc qua rồi quay đi, không dám nhìn lần nữa. Tôi sợ mình sẽ đắm chìm vào quá khứ, sợ mình sẽ nhớ đến những chuyện đau lòng giữa mình và Kỷ Sơn Dã.
22.
Ngày 3 tháng 11 năm 2021
Gặp mặt nói chuyện với bác sĩ tâm lý khá thuận lợi, anh ấy bảo trông khí sắc của tôi có vẻ khá tốt, còn trò chuyện với tôi rất nhiều chuyện trước đây khi còn nhỏ. Tôi phát hiện hình như mình không còn quá chống cự khi nhớ lại chuyện quá khứ nữa, dù là kể đến khoảng thời gian bố vào tù, tâm trạng tôi cũng khá bình tĩnh.
Nhìn vậy thì hẳn là trị liệu tâm lý vẫn có chút hiệu quả rồi.
Buổi tối quay về khách sạn, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, chiều nay tôi lại về núi Phục Nhai.
Chỉ là trên đường về khách sạn, tôi cứ có cảm giác có người đi theo đằng sau mình. Bước chân người đó giữ ở khoảng cách vừa phải, tôi dừng lại nhìn về sau, nhưng đằng sau lại không có ai.
Sự thật là, cảm giác bị theo dõi này đã bắt đầu ngay từ ngày đầu tiên tôi về thành phố B. Nhưng khi đó, tôi cho rằng chỉ là mình ảo giác, nhưng tối hôm nay, tôi cứ cảm thấy người đó theo càng lúc càng gấp gáp, như thể ở khắp mọi nơi vậy.
Tôi rảo nhanh bước, trở về khách sạn, cuối cùng mới thở hắt ra. Sau khi trở về, tôi không bật đèn, kéo hờ rèm cửa sổ ra một khoảng nhỏ, nhìn từ cửa sổ phòng khách sạn xuống thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài, đội mũ đen đứng dưới lầu cách đó không xa.
Khoảng cách quá xa, tôi chỉ nhìn thấy sườn mặt của người đó. Hơn nữa, ngay sau đó, người đó đã ấn mũ rời đi rồi.
Tôi cảm thấy người đàn ông đó rất giống Kỷ Sơn Dã, tuy rằng tôi biết chuyện đó là không thể nào.
Tôi nghĩ, có lẽ chỉ là vì tôi quá nhớ anh mà thôi.
23.
Ngày 4 tháng 12 năm 2021
Trên núi có tuyết rồi.
Không có gì để ghi lại cả.
24.
Ngày 31 tháng 12 năm 2021
Ngày cuối cùng của năm nay, không có gì khác ngày bình thường. Năm ngoái, vào lúc này, tôi còn ở bên với Kỷ Sơn Dã. Thế mà năm nay đã không còn nữa rồi.
Hi vọng Kỷ Sơn Dã sống thật tốt. Hi vọng mỗi ngày anh đều có thể sống thật vui vẻ.
Ngày 1 tháng 1 năm 2022
Tôi cùng đàn anh và cả thầy xuống núi.
Buổi tối, chúng tôi ra ngoài ăn lẩu, coi như là chúc mừng năm mới muộn.
Tuy chúng tôi rất bận nhưng thi thoảng vẫn phải bớt chút thời gian thả lỏng đôi chút.
Mỗi ngày đều lo nghĩ đến trạng thái sinh trưởng của cây. Sau khi vào mùa đông, việc chúng tôi làm nhiều nhất chính là giữ ấm cho cây. Không biết cây trong ruộng thí nghiệm có thể đơm trái thuận lợi hay không. Nếu không, chúng tôi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, tiếp tục ở trên núi thêm một năm nữa.
Tôi thấy không vấn đề gì, đã chia tay với Kỷ Sơn Dã rồi, cũng không còn gì có thể mất nữa. Ở núi Phục Nhai hay ở bên ngoài đối với tôi, đều không khác nhau.
Dù thế nào, hoàn thành tốt thí nghiệm này mới là chuyện quan trọng.
Ngày 24 tháng 2 năm 2022
Thời gian mỗi ngày đều bị xếp kín mít, giấc ngủ trở nên rải rác, đêm hôm ba giờ cũng phải đặt báo thức đi tới ruộng thí nghiệm theo dõi số liệu.
Hạng mục tới thời điểm then chốt, ngoại trừ bận bịu cũng chỉ có bận bịu, trước đó tôi còn mơ đến Kỷ Sơn Dã và những chuyện khi trước, đến giờ chỉ toàn mơ đến ruộng thí nghiệm.
Viết chữ mệt quá, không muốn viết nữa, dừng ở đây thôi.
Ngày 6 tháng 3 năm 2022
Có một tin tốt.
Mầm cây ở ruộng thí nghiệm phát triển thành công. Ba người chúng tôi đều sung sướng nhảy cẫng lên trên núi, thầy lập tức xuống núi, gọi điện thoại liên lạc với người bên ngoài, chuẩn bị gửi mẫu tới phòng thí nghiệm thành phố D để nhân viên bên đó tiến hành nghiên cứu kỹ hơn.
Đồng thời chúng tôi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi đỉnh núi, xuống núi làm việc tiếp.
Sau đó còn phải quay về thành phố B một chuyến, có rất nhiều việc còn phải tới đó để giải quyết, khi nào về không xác định.
Buổi tối, thầy trò chuyện với tôi và đàn anh, ông ấy hỏi dự định sau này của chúng tôi.
Tôi nói thực sự không nghĩ quá xa, chỉ là nghĩ trước tiên đợi tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợi, dù sao vì hạng mục này, việc tốt nghiệp thạc sĩ của tôi đã bị kéo dài rất lâu rồi. Tôi cần phải về thành phố B trước để xử lý xong việc này đã.
Thầy hỏi tôi: "Thế sau khi tốt nghiệp thì sao em?"
"Em có muốn tới nước S học tiếp không?"
Thầy bảo, thầy có quen một người phụ trách một cơ sở gây trồng bên đó, nếu có thể qua đó sẽ có hỗ trợ rất lớn cho sự nghiệp trong tương lai.
Đàn anh rất hứng thú với lời thầy nói, anh ấy muốn qua bên đó, rồi hỏi tôi có muốn đi không.
Tôi nói tôi không biết.
Thực sự là tôi không biết, tương lai bản thân dự định thế nào. Đã từ lâu nay, tôi đều trong trạng thái sống ngày nào, tính ngày đó. Dù sao thì đến chính mình tôi còn không rõ ràng, liệu một người bị bệnh tâm thần có tương lai hay không.
Thầy nói, không sao cả, bảo tôi cứ từ từ nghĩ cũng được. Đợi đến khi tốt nghiệp trả lời thầy cũng không sao.
Ngày 7 tháng 3 năm 2022
Hôm nay tôi mới thấy tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi đến.
"Em vẫn ổn chứ?"
Ngày anh gửi tin nhắn là vào ngày 12 tháng 2. Tôi nhớ hình như khoảng thời gian đó có một trận động đất nhỏ trên núi Phục Nhai. Cũng vì thế mà ruộng thí nghiệm bị hỏng vài thứ nhưng đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, tôi không để trong lòng.
Chắc là Kỷ Sơn Dã thấy tin tức nên nhắn tin hỏi tôi.
Tôi tưởng rằng Kỷ Sơn Dã sẽ không liên lạc với mình nữa nhưng không ngờ, có chuyện, anh vẫn sẽ quan tâm đến tôi?
Thì ra làm bạn trai cũ của Kỷ Sơn Dã còn có phúc lợi này.
Có lẽ, thời gian thực sự có thể làm phai nhòa đi tất cả. Anh có thể xử lý ổn thoả quan hệ với mỗi người, dù là người yêu cũ cũng vẫn sẽ tranh thủ quan tâm.
Tôi thoáng do dự, không biết có nên trả lời tin nhắn của Kỷ Sơn Dã hay không. Nói sao thì tin nhắn anh gửi đã từ rất lâu rồi.
Hạn sử dụng của sự quan tâm này đã qua từ lâu, có lẽ Kỷ Sơn Dã đã sớm không màng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
Nhưng theo phép lịch sự, tôi vẫn trả lời anh: [Không sao, cám ơn anh.]
Tôi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi làm việc khác thì không ngờ vừa gửi tin nhắn được vài giây, Kỷ Sơn Dã đã nhắn lại.
[Có bị thương không?] Anh hỏi.
Chắc đúng lúc anh đang nghịch điện thoại, nhìn thấy tin nhắn bèn trả lời luôn. Nghĩ vậy, tôi lại trả lời tin nhắn của anh: [Không bị thương.]
[Vậy tốt rồi.]
Tôi cho rằng câu chuyện của chúng tôi đến đây là kết thúc, Kỷ Sơn Dã sẽ không gửi tin nhắn nữa.
Nhưng ngay sau đó, Kỷ Sơn Dã lại gửi một tin: [Em có tiện nghe máy không?]