Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 67

Nói thực, tôi hơi sợ. Mà cũng không phải sợ, chỉ là ở trên núi trong thời gian quá dài, đã lâu không liên lạc với Kỷ Sơn Dã, sự nhút nhát và căng thẳng khiến tôi không dám mở miệng nói chuyện với Kỷ Sơn Dã. Tuy rằng, tôi rất muốn nghe giọng anh nói.

[Không tiện thì thôi.] Kỷ Sơn Dã nhắn thêm.

Tôi sợ rằng đây là lần cuối cùng liên lạc với Kỷ Sơn Dã, nói sao thì vẫn không đành lòng từ bỏ cơ hội lần này bèn vội vàng gõ chữ: [Tiện.]

Vừa gửi tin nhắn thì ngay sau đó, Kỷ Sơn Dã đã gọi điện thoại tới.

"Alo?" Giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh truyền qua sóng điện thoại hơi yếu tới bên tai, thực sự đã rất lâu rồi tôi không nghe giọng nói của anh, trong một thoáng thậm chí còn hơi muốn khóc.

"Em có đang nghe không?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Ừm." Tôi không dám nói nhiều, che giấu đi cảm xúc của bản thân lúc này.

"Xuống núi rồi à?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Ừm." Tôi gật đầu, dù rằng anh không nhìn thấy.

"Thế giờ, công việc còn bận không?" Anh lại hỏi.

"Vẫn ổn." Tôi cảm giác mình trả lời có vẻ hơi hờ hững, nhưng lại không dám nhiều lời, bởi vì tôi thật sự sợ mình sẽ bật khóc, nếu khóc, tôi sẽ không biết giải thích thế nào.

Chắc Kỷ Sơn Dã rất ghét người yêu cũ khóc lóc, dây dưa không dứt.

"Hạng mục ở trường của bọn em... kết thúc rồi à?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Cũng sắp rồi." Tôi nói: "Có điều vẫn còn vài công việc cuối nữa."

"Vậy không phải em vẫn còn phải ở núi Phục Nhai một thời gian nữa à?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Ừm."

"Phải ở chừng bao lâu nữa?"

"Vẫn chưa chắc chắn."

"Chừng nào em về thành phố B?"

Tôi khựng lại vài giây, bởi vì không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ hỏi mình câu này: "Cũng chưa biết."

Nghe mấy câu trả lời không chắc chắn của tôi, Kỷ Sơn Dã không hề có vẻ phản cảm. Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc phải tầm tháng tư."

"Ừ." Kỷ Sơn Dã nói: "Về thì có thể gọi điện thoại cho anh, anh mời em một bữa coi như đón gió cho em."

Tôi nghe anh nói mà thấy hơi kinh ngạc, vừa định nói lời từ chối lại thôi, yên lặng thật lâu.

"Anh sẽ không để ý chuyện trước kia nữa chứ?"

Tôi nghe Kỷ Sơn Dã khẽ cười qua điện thoại, anh nói: "Chuyện trước kia đã qua rồi, sao thế? Dù chúng ta đã chia tay thì vẫn có thể ăn cùng một bữa cơm được chứ."

Dường như Kỷ Sơn Dã đã coi tôi thành bạn bè sau chia tay.

Chúng tôi bước ra khỏi mối quan hệ thân mật, biến thành đôi bạn có thể rủ nhau đi ăn cơm. Kết quả thế này chắc là tốt rồi? Chỉ là không biết tại sao, trong lòng tôi lại hơi chua xót.

"Được." Tôi trả lời Kỷ Sơn Dã.

"Ừm." Kỷ Sơn Dã nói: "Vậy đợi em về rồi chúng ta gặp."

Ngày 14 tháng 3 năm 2022

Mấy công việc cuối xong nhanh hơn tôi nghĩ, cho đến hôm nay, tất cả công việc ở núi Phục Nhai đã hoàn thành. Thầy phải về thành phố D, sẽ đi chuyến bay sáng ngày mai. Tôi và đàn anh thì về thành phố B, bay chuyến tối ngày mai.

Có cần nói với Kỷ Sơn Dã chuyện ngày mai tôi về thành phố B hay không đây? Tôi có hơi do dự.

Tôi muốn gặp anh nhưng lại sợ gặp anh. Nếu gặp thật, chắc chắn tôi sẽ như một người câm, không biết nói gì cả.

Hay là thôi, đợi thêm mấy hôm nữa rồi báo cho anh sau. Đợi tôi về sắp xếp xong việc ở trường, xem ngày nào tiện rồi nói với anh chuyện mình đã về. Hơn nữa, chắc anh sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ này đâu.

Mong rằng, khi tôi gặp Kỷ Sơn Dã sẽ không giống đồ ngốc, sẽ không để anh có cảm giác rằng người yêu cũ mình từng qua lại là một người rất chậm chạp.

Ngày 15 tháng 3 năm 2022

Ba giờ sáng tới thành phố B, tôi không hề buồn ngủ.

Ở trên núi lâu, bây giờ quay lại thành phố B chợt cảm thấy rất ấm áp, thế mà trước đây lại không có cảm giác này.

Tính thử thời gian, tôi đã đi gần một năm rồi.

Hệ thống sưởi ở sân bay được bật đầy đủ, rõ ràng là đã tháng ba mà như vào mùa hè vậy, chỉ là không khí có hơi khô.

Đi qua bàn chờ ở giữa, tôi thoáng dừng bước, đưa mắt nhìn về phía khung quảng cáo điện tử trên tường cách chừng mười mấy mét.

Là Kỷ Sơn Dã, nói đúng ra là quảng cáo điện thoại của Kỷ Sơn Dã.

Anh cầm chiếc điện thoại, hướng gò má về phía tôi, thoáng hé nụ cười. Anh mặc bộ vest trắng sạch sẽ được cắt may tinh tế, tóc vuốt ra sau, gương mặt không hề có chút tì vết, hoàn mỹ đến độ không giống một người tồn tại chân thực.

Đến bây giờ, tôi vẫn không đổi được thói quen dõi theo biển quảng cáo của anh.

"Sao dừng lại không đi thế?" Đàn anh vốn đi đằng trước, quay đầu nhìn tôi lại đi lại.

"Không có gì." Tôi không nhìn nữa, tiếp tục đi.

"Lát nữa em về đâu? Giờ này ký túc xá trường đóng cửa rồi." Đàn anh hỏi tôi.

"Tìm tạm một khách sạn nghỉ đã." Tôi nói.

"Tới chỗ anh đi, đã muộn vậy rồi đừng đi qua đi lại nữa, chỗ anh vừa hay có dư phòng." Đàn anh nói.

"Không cần ạ, không phiền đến anh đâu." Tôi nói.

"Có gì đâu mà phiền. Khi trước ở trên núi, em đã giúp anh làm rất nhiều việc rồi."

Tôi không tiện kiên trì từ chối ý tốt của đàn anh nữa, nếu không lại có vẻ xa cách quá, bèn theo đó đồng ý.

"Vâng, vậy hôm nay phiền anh nhé."

Đàn anh nở nụ cười: "Chuyện này có là gì đâu." Anh ấy nói: "Trước đó anh có hỏi một người bạn trong trường, hình như gần đây ký túc xá đang sửa, vừa ồn mà điều kiện cũng không tốt, em vẫn nên tìm nhà trọ bên ngoài thì tốt hơn."

"Nếu em chưa tìm được chỗ ở, khoảng thời gian này có thể ở tạm nhà anh." Anh ấy nói.

Lúc đến nhà đàn anh, trời đã gần sáng, hai chúng tôi đều không ăn sáng, chỉ nói tạm biệt rồi không hẹn mà cùng về phòng ngủ bù trước.

Ngày 17 tháng 3 năm 2022

Mấy hôm nay đều bận bù đầu ở trường, không có thời gian đi tìm nhà, tôi đành tá túc ở nhà đàn anh một thời gian. Tôi ngại ở không ở nhà anh ấy nên đưa tiền thuê nhà, nhưng anh ấy lại xị mặt, nói tôi không coi anh ấy là bạn.

Chúng tôi nói qua nói lại một lúc, đành tạm thời bỏ qua chuyện tiền nong. Cuối cùng, tôi vẫn lén cất tiền mặt vào phòng sách của anh ấy.

Sau khi trở về có rất nhiều việc, phần lớn quỹ đạo sinh hoạt của tôi đều là quay quanh trường, không phải đang viết báo cáo thì sẽ trông thí nghiệm ở phòng nghiên cứu. Đến cả ăn cơm cũng đều tranh thủ ăn cho qua bữa.

Bởi vì không có thời gian nghỉ ngơi nên cũng không có cách nào nghĩ đến chuyện có nên liên lạc với Kỷ Sơn Dã hay không, có điều dù sao tôi vẫn hơi sợ, sợ gặp anh. Có điều, cái tôi sợ nhất chính là ánh mắt coi tôi thành người bình thường từ anh.

Tôi sợ dưới ánh nhìn của anh, tôi không khác gì những người khác, thế nên thà rằng không gặp cũng không muốn nghĩ đến chuyện này, thuận theo tự nhiên đi.

Vất vả lắm mới xong việc, có chút thời gian nghỉ ngơi, tôi tính buổi tối đi siêu thị một chuyến, mua chút thức ăn rồi về phòng nấu cơm. Ngủ một giấc đàng hoàng, sau đó ngày mai dậy sớm tìm nhà, không thể ở nhà đàn anh mãi được.

Chỉ là, tôi không ngờ sẽ chạm mặt Kỷ Sơn Dã trên đường từ siêu thị trở về.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt sau một năm chia tay.

Bình Luận (0)
Comment