Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 68

Hiện thực

1.

Kỷ Sơn Dã thấy Lâm Ngư đứng đằng xa qua cửa sổ xe.

Ban đầu, anh chỉ cho rằng đó là một người rất giống Lâm Ngư mà thôi.

Lâm Ngư mà anh biết để tóc dài, mà chàng trai cúi đầu kia mặc áo khoác dài màu xám, đeo khẩu trang lại để tóc ngắn, giữa hai người vẫn có chút khác biệt nho nhỏ.

Nhưng, chàng trai kia ngẩng đầu lên, Kỷ Sơn Dã thấy được đôi mắt cậu, tựa như hồ nước yên ả sâu lắng bị một hòn đá ném vào tạo ra từng vòng sóng gợn thật dài.

Cuộc sống yên lặng như đầm nước tù của anh, rốt cuộc đã có chút gợn sóng.

Là Lâm Ngư. Anh nhận ra đôi mắt của cậu, không nhầm được.

Bây giờ còn chưa đến tháng Tư, không ngờ cậu đã về lại vẫn chưa nói cho anh.

Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn Lâm Ngư ở đằng xa. Cậu gầy hơn trước, khẩu trang gần như che kín gương mặt cậu, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đẽ.

Bên chân cậu là túi nilon siêu thị, túi căng ra đựng rất nhiều đồ, hẳn là vừa từ siêu thị đi ra.

Ghế trước xe truyền đến tiếng mở cửa, Chu Chi Tường cầm theo cốc cafe ngồi vào trong: "Được rồi, anh Kỷ, cafe của anh đây." Nói rồi cậu ấy đưa cafe cho Kỷ Sơn Dã.

Kỷ Sơn Dã nhìn ngoài cửa xe, Chu Chi Tường cảm thấy khó hiểu bèn gọi lại anh một câu: "Anh Kỷ?"

Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn lại, anh chỉ "Ừm" một tiếng rồi nhận lấy cafe.

Anh Kỷ thực sự càng ngày càng ít nói, Chu Chi Tường thầm nghĩ.

"Cậu về trước đi." Kỷ Sơn Dã đột nhiên nói một cậu.

"Dạ?"

"Cậu về trước đi, không cần chở tôi, tôi tự lái xe." Đọc Full Tại truyenggg.com

"À, vâng." Chu Chi Tường thoáng tự hỏi rồi gật đầu. Dạo này cậu ấy càng ngày càng không hiểu được Kỷ Sơn Dã, trước đây còn có thể hỏi han đôi chút. Nhưng kể từ khi Kỷ Sơn Dã chia tay với Lâm Ngư, cậu ấy không dám hỏi nhiều nữa.

Chu Chi Tường xuống xe, Kỷ Sơn Dã ngồi vào ghế lái.

2.

Lâm Ngư đang đợi xe.

Câu đã đặt xe trên điện thoại, chỉ là đối phương có chút việc chậm trễ nên đợi mãi vẫn chưa đến.

Cậu nhìn trời, bầu trời đêm ở thành phố B không có sao, nơi đây đủ việc vụn vặt, người rất đông đúc, lòng khó mà bình lặng được, cảm giác đã lâu không thấy được bầu trời sao trên núi Phục Nhai rồi.

Hơi lạnh, Lâm Ngư giữ chặt áo khoác, xách đồ đi tới ghế tựa dài bên cạnh ngồi xuống, yên lặng chờ.

Một chiếc xe dừng trước mặt Lâm Ngư, cậu tưởng rằng là xe mình đã đặt bèn xách đồ tính lên xe. Chỉ có điều khi cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Ngư lại dừng bước.

Sao lại là Kỷ Sơn Dã? Không phải ảo giác chứ, lẽ nào bệnh của cậu lại nghiêm trọng, Lâm Ngư chợt thấy hoảng hốt.

Lâm Ngư chớp mắt vài lần, vừa cẩn thận nhìn đi nhìn lại, không hề thay đổi chút nào, hẳn không phải là ảo giác. Nhưng Lâm Ngư vẫn không dám động đậy, cậu tựa như kẻ ngốc, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Kỷ Sơn Dã.

"Lên xe đi." Kỷ Sơn Dã nói với cậu qua chỗ phụ lái: "Ở đây không cho đỗ xe."

"Dạ?" Lâm Ngư vẫn không di chuyển.

"Lên xe trước đã." Kỷ Sơn Dã nói thêm.

Lâm Ngư lấy lại tinh thần nhưng đầu óc vẫn như chết máy, hoàn toàn không thể nào suy nghĩ, cậu nghe theo lời Kỷ Sơn Dã, cứng ngắc lên xe, đóng cửa xe lại, đặt túi nilon căng phồng ở bên chân, cậu nhìn nó chằm chằm ngây người.

"Đưa đồ cho anh." Kỷ Sơn Dã nói.

"Hả?" Lâm Ngư nhìn anh rồi lại nhanh chóng dời mắt đi. Vào trong xe, không gian lập tức chuyển sang kín, ngay cả nhìn Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư cũng không dám, khoảng cách của hai người gần quá rồi.

"Đưa đồ cho anh." Kỷ Sơn Dã ra hiệu nhận lấy túi đồ bên chân cậu: "Anh để đằng sau."

"À, vâng." Lâm Ngư đưa túi đồ cho anh.

Lúc đưa túi, tay Kỷ Sơn Dã vô tình cọ qua tay Lâm Ngư, cậu suýt nữa bị nhiệt độ trên tay anh làm phỏng. Sau khi buông ra, cậu cúi đầu dùng tay còn lại che đi cái tay đó mãi.

Kỷ Sơn Dã khởi động xe, tay anh xoay vô lăng: "Về lúc nào?"

"Mới về." Lâm Ngư nói.

"Sao không báo với anh một tiếng?" Ngữ điệu Kỷ Sơn Dã nói rất bình tĩnh.

"Việc ở trường nhiều quá." Lâm Ngư hơi lúng túng.

Kỷ Sơn Dã không lên tiếng, thế nên trên xe chợt yên lặng đi một lúc. Điện thoại Lâm Ngư rung lên, là tin nhắn của tài xế vừa đặt ban nãy hỏi: [Cậu đứng đâu thế?]

Đại não ì ạch của Lâm Ngư cuối cùng đã hoạt động lại bình thường, sao cậu lại ngơ ngác lên xe Kỷ Sơn Dã rồi? Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đầu còn chưa gội, quần áo còn mùi gì khác hay không, Lâm Ngư thầm nghĩ lại một lượt, hẳn là không xấu quá.

Tài xế lại gửi tin nhắn trên điện thoại, Lâm Ngư vội vàng nhắn tin xin lỗi tài xế rồi huỷ đơn, nhưng vẫn trả tiền.

"Lát nữa cùng đi ăn cơm nhé?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Dạ?" Lâm Ngư nhìn anh.

"Không phải đã hẹn rồi sao, em về thì anh sẽ mời một bữa đón gió cho em." Kỷ Sơn Dã nói.

"Hôm khác đi, lát nữa về em còn có việc." Lâm Ngư chỉ thấy rất hoảng loạn, tìm cớ lung tung, cậu vẫn chưa nghĩ kỹ nên đối mặt với Kỷ Sơn Dã ra sao.

"Hay là, anh --- anh đưa em tới trạm tàu điện ngầm đằng trước là được." Lâm Ngư chỉ cho anh: "Tự em về là được rồi, vừa rồi cảm ơn anh." Lâm Ngư chuẩn bị tháo dây an toàn.

Nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn không dừng xe, anh vẫn lái xe đi về phía trước: "Đi ăn ở Hạ Gia đi, bảo mật ở bên đó khá tốt."

Lâm Ngư nhìn về phía anh, lúc này mới phát hiện trên mặt Kỷ Sơn Dã có râu lún phún, trông hơi khác trước kia.

"Sao thế?" Kỷ Sơn Dã quay sang nhìn cậu, Lâm Ngư bèn cuống quýt tránh ánh nhìn của anh: "Đến ăn cơm một bữa với anh cũng không muốn?" Anh cười: "Người bạn trai cũ này tệ thế à?"

"Không phải."

Khoé miệng Lâm Ngư cũng hé nụ cười nhưng rất khó coi. Cậu không thể dễ dàng nhắc đến chuyện quá khứ được như Kỷ Sơn Dã.

Chiếc xe nhanh chóng tới Hạ Gia, đây là nhà hàng bọn họ thường xuyên tới trước kia. Chỉ là đã qua một năm, đến cả dũng khí liếc một cái, Lâm Ngư đều không có.

Phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng, sau khi gọi đồ xong thì tự nhiên đóng cửa lại, lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư.

"Lần này em về còn đi nữa không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Lâm Ngư lắc đầu: "Không chắc." Đọc Full Tại truyenggg.com

Gần đây cậu vẫn luôn bận việc ở trường, thầy đã nhắc chuyện ra nước ngoài học lên với cậu mấy lần mà Lâm Ngư vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chắc chắn.

"Sao lại không chắc?"

"Trưởng khoa muốn cho em đi ra nước ngoài học lên, em vẫn chưa nghĩ xong."

"Thực ra điều kiện trong nước cũng khá tốt, không nhất thiết phải ra nước ngoài."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã không nói thêm nữa, bầu không khí cũng theo đó chợt yên tĩnh lại.

Điện thoại Lâm Ngư reo lên, Mạnh Thiên Hà gọi tới. Có lẽ là chuyện trong trường, Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã rồi nghiêng đầu nhỏ giọng nghe máy.

"Alo?"

"Alo, cậu đang ở đâu?" Bên Mạnh Thiên Hà hơi ầm ĩ, giọng cậu ấy nói chuyện rất lớn. Trong phòng riêng trống trải, Lâm Ngư cảm thấy Kỷ Sơn Dã có thể nghe được cả tiếng cậu ấy nói chuyện.

"Tôi ra ngoài ăn cơm." Lâm Ngư nói.

"Gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm cậu." Cậu ấy nói.

Lâm Ngư giật thót: "Sao thế?"

"Không phải tài liệu của thầy Trương ở chỗ cậu sao? Bên chủ nhiệm cũng cần mà tôi còn chưa xin chữ ký."

Lâm Ngư: "Tôi ăn xong sẽ đưa cho cậu, nhanh thôi."

"Không cần đâu, vậy thì phiền quá. Tôi tới tìm cậu." Mạnh Thiên Hà: "Tiện tôi đi ăn ké bữa cơm, đói lắm rồi."

Bình Luận (0)
Comment