Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 69

Lâm Ngư liếc Kỷ Sơn Dã ở đối diện, anh uống một ngụm nước, mặt không có bất cứ biểu cảm gì. Lâm Ngư nói tiếp: "Để tôi tới đưa cho cậu, cậu không phải qua đây đâu."

Kỷ Sơn Dã đột nhiên mở miệng nói: "Để bạn em đến đây đi, không sao đâu."

Lâm Ngư nhìn qua Kỷ Sơn Dã, Mạnh Thiên Hà ở đầu dây bên kia không phát hiện điều gì: "Vậy tôi tới tìm cậu, cậu gửi địa chỉ qua đi."

"Cúp đây."

Lâm Ngư cất điện thoại mà vẫn còn ngạc nhiên: "Bạn em là người bình thường, cậu ấy qua đây thấy anh có phải không tiện lắm không?"

"Có gì mà không tiện? Cậu ấy là bạn em." Kỷ Sơn Dã nói: "Có vẻ quan hệ của em và cậu ấy rất tốt." Anh nhìn cậu, hỏi: "Bạn đại học à?"

"Vâng." Lâm Ngư không biết phải nói gì.

Trước đây khi còn yêu đương, Kỷ Sơn Dã vẫn chưa gặp bạn mình, giờ chia tay hơn một năm, anh lại muốn gặp bạn cậu.

Thế giới này quả là rất kỳ diệu.

Mạnh Thiên Hà đến rất nhanh, Lâm Ngư ở trong phòng riêng đã nghe được tiếng của cậu ấy. Được phục vụ dẫn vào, cậu ấy vừa vào cửa đã nói: "Ui, chỗ này xịn quá đi! Trước giờ tôi chưa từng thấy nhà hàng kiểu này."

"Giống như điểm du lịch vậy."

Lâm Ngư đứng lên, Mạnh Thiên Hà thấy người còn lại trong phòng thì kinh ngạc mở to mắt, muốn nói rồi lại nuốt trở lại.

"Sao anh trông giống --- giống Kỷ Sơn Dã kia thế?" Cậu ấy nói.

Kỷ Sơn Dã đưa tay ra: "Chào cậu, chính là tôi."

Mạnh Thiên Hà rối rắm sững ra, nhìn anh đưa tay qua bèn cẩn thận cúi người nắm lấy rồi lại quay đầu nhìn Lâm Ngư với vẻ thắc mắc.

"Ngồi xuống cùng ăn cơm đã."

Mạnh Thiên Hà kéo ghế, ngồi gần Lâm Ngư hỏi cậu: "Sao cậu lại quen diễn viên nổi tiếng thế?"

Lâm Ngư không tiện nói nhiều: "Có quen lúc làm thợ trang điểm ở đoàn làm phim khi trước."

Mạnh Thiên Hà vẫn cảm thấy kinh ngạc, cậu ấy thực sự không ngờ bạn học của mình lại có thể quen biết với diễn viên siêu nổi tiếng Kỷ Sơn Dã này, còn đi ăn cơm riêng với nhau, chuyện này thật sự ngỡ ngàng hoảng hốt quá.

Nếu không phải ngại Kỷ Sơn Dã ở đây, cậu ấy nhất định phải kéo Lâm Ngư hỏi cho đàng hoàng nguyên một đêm.

Thực ra, bầu không khí trên bàn cơm khá hài hoà, Mạnh Thiên Hà là người hoạt ngôn, Kỷ Sơn Dã cũng khá biết xã giao. Bọn họ trò chuyện qua về một vài tin tức, Lâm Ngư chỉ cúi đầu ăn cơm.

Trong lúc ăn, Mạnh Thiên Hà đột nhiên nhớ ra, lấy từ trong túi một chiếc USB đưa cho Lâm Ngư: "Đây là đồ của đàn anh quên ở phòng thí nghiệm. Không phải hai người ở cùng sao, lát nữa cậu cầm về cho anh ấy."

"Ừm, được." Lâm Ngư không nghĩ nhiều, cầm lấy USB.

Kỷ Sơn Dã ở đối diện nhìn động tác của cậu thì thoáng ngừng động tác uống nước, yên lặng.

"Danh sách kế hoạch ươm giống, cậu bảo với anh ấy để anh ấy thêm tôi vào đi. Quan hệ của cậu với anh ấy tốt thế, chắc chắn anh ấy sẽ nghe lời cậu."

Lâm Ngư nói: "Chưa chắc anh ấy đã nghe tôi. Cậu nên tự đi tìm anh ấy nói thì hơn."

"Cũng được." Mạnh Thiên Hà đáp.

Lát sau, Mạnh Thiên Hà đứng dậy đi vệ sinh, để lại hai người trong phòng riêng yên tĩnh.

Kỷ Sơn Dã cất lời trước: "Đàn anh kia, là bạn trai em à? Sống chung rồi?"

Lâm Ngư sửng sốt, lúc này cậu mới ý thức được có lẽ Kỷ Sơn Dã đã hiểu lầm chuyện ban nãy rồi. Cậu vừa định giải thích, Kỷ Sơn Dã cúi đầu nói thêm: "Cũng tốt, hai người cùng trường, rất hợp."

Lâm Ngư vừa định nói lại thôi.

Không cần phải giải thích gì cả, quan hệ giữa cậu và Kỷ Sơn Dã đã sớm không cần phải giải thích nữa. Trong mắt Kỷ Sơn Dã, cậu chỉ là người yêu cũ, anh đã không còn quan tâm cậu và ai hẹn hò từ lâu rồi.

"Hai người ở nhà ngoài trường à?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Ừm."

Lâm Ngư vừa chỉ gật đầu, Mạnh Thiên Hà đẩy cửa vào phòng, bọn họ không nói thêm nữa.

Sau khi ăn xong, Mạnh Thiên Hà còn muốn đến trường, cậu ấy không đi xe, Kỷ Sơn Dã bèn tiện đường đưa cậu ấy về cùng. Mạnh Thiên Hà chưa từng hưởng thụ đãi ngộ được diễn viên nổi tiếng đưa về, kích động đến nỗi mắt như toả ra những vì sao. Đến khi xuống xe, đứng ở bên ngoài rồi, cậu ấy còn nói mãi: "Anh yên tâm đi, em sẽ mãi ủng hộ anh."

"Phim của anh, em sẽ xem hết! Phim có nát, em cũng sẽ ủng hộ anh!"

"Anh đúng là người tốt!"

Lâm Ngư nhìn về phía Mạnh Thiên Hà, cậu ấy ra hiệu với cậu. Lâm Ngư hiểu được người này còn ẩn ý.

Chắc chắn là Mạnh Thiên Hà muốn nói, chờ tôi về rồi thẩm vấn cậu cho kỹ, sao cậu quen Kỷ Sơn Dã, tốt nhất là kể hết sự thật cho tôi!

Kỷ Sơn Dã lại lái xe đưa Lâm Ngư về. Đúng như dự đoán, trên đường, Lâm Ngư nhận được tin nhắn liên tiếp từ Mạnh Thiên Hà.

[Cậu và Kỷ Sơn Dã có quan hệ gì, sao anh ấy lại đi ăn cơm với cậu?]

[Cậu có bạn như Kỷ Sơn Dã ư?]

[Không đúng, tôi cảm thấy quan hệ giữa cậu và anh ấy không bình thường. Trên bàn cơm, ánh mắt hai người nhìn nhau rất lạ, đừng tưởng là tôi không phát hiện ra, tuyệt đối không thể nào đơn giản được.]

[Cậu mau kể cho tôi đi, tôi tò mò quá.]

Lâm Ngư cười, cậu gõ chữ, phân vân nghĩ xem nên trả lời Mạnh Thiên Hà thế nào, có nên kể chuyện trước kia của mình và Kỷ Sơn Dã cho cậu ấy biết không.

"Cuối tuần này em có rảnh không?" Kỷ Sơn Dã đột nhiên hỏi cậu.

Lâm Ngư quay đầu nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thứ bảy có một cuộc họp ở trường."

"Thế chủ nhật?"

"Tạm thời chưa có việc gì." Lâm Ngư hỏi anh: "Sao thế?"

"Mấy đồ trước kia của em vẫn để ở nhà anh, chủ nhật này qua lấy được không?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư rất bất ngờ khi Kỷ Sơn Dã vẫn để mấy đồ đó của cậu trong nhà anh. Có lẽ Kỷ Sơn Dã đã không còn quan tâm đến những chuyện trước kia từ lâu, nhưng Lâm Ngư không làm được, nếu như hiện giờ bảo cậu tới căn nhà ở chung với Kỷ Sơn Dã khi trước, cậu tuyệt đối sẽ không thể giữ bình tĩnh được.

"Không cần đâu, cũng không có đồ gì quan trọng cả." Lâm Ngư đáp.

"Trong đó có vài tài liệu, anh nghĩ có thể sau này em sẽ dùng đến." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nghĩ một lát: "Ừm--- vậy nếu không, em lười qua đó một chuyến, anh gửi chuyển phát qua trường giúp em, em gửi tiền cước cho anh." Lâm Ngư nói rồi lấy điện thoại ra.

Một tay Kỷ Sơn Dã lái xe, một tay lấy điện thoại của cậu, đặt lên bục đằng trước, trông anh có vẻ không vui lắm.

"Anh còn chưa đến nỗi lấy tiền cước của em."

"Anh chở qua cho em, chủ nhật em ở trường chờ anh." Không biết tại sao, cậu cảm giác Kỷ Sơn Dã hơi cáu kỉnh.

Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ làm tới bước này. Cẩn thận nghĩ lại, cậu lại thấy hơi mất mát, tại sao anh cứ nhất quyết đưa đồ qua cho cậu, cảm giác trong nhà anh, đồ của cậu là đồ thừa ư? Anh không muốn nhìn thấy mấy đồ đó trong nhà đến vậy sao?

Ngoại trừ lý do này, Lâm Ngư không nghĩ được cái nào khác nữa.

Nhưng dù là vậy, thực ra Kỷ Sơn Dã không hề làm gì sai cả, ai lại muốn ở nhà còn để mấy đồ không liên quan của người yêu cũ đây?

Tâm trạng Lâm Ngư bị ảnh hưởng ít nhiều. Dù rằng hai người đã chia tay, Lâm Ngư vẫn cực kỳ để ý tới nhất cử nhất động của Kỷ Sơn Dã. Sau đó trên đường đi, cậu nhìn xe cộ và cây cộ lướt như bay bên ngoài, không nói lời nào. Còn Kỷ Sơn Dã cũng không nói chuyện với cậu nữa.

Bình Luận (0)
Comment