Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 70

Cuối cùng, xe dừng ở dưới lầu khu nhà ở, Lâm Ngư tháo dây an toàn, liếc Kỷ Sơn Dã: "Cám ơn anh đã đưa em về, làm phiền rồi."

Hẳn là bọn họ không còn gì cần nói nữa. Lâm Ngư mở cửa xe, vòng qua sau tính lấy túi đồ của mình rồi đi. Nhưng Kỷ Sơn Dã lại đi xuống cùng cậu, anh giành lấy túi siêu thị trước, đóng cửa xe rồi nói với cậu: "Anh xách lên cho em."

"Không cần đâu, em tự xách được." Lâm Ngư muốn nhận lấy túi.

Người Kỷ Sơn Dã tránh đi, không đưa cho cậu: "Túi đồ nặng lắm, để anh xách cho em."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã chỉ nói: "Đi thôi, muộn rồi."

Thang máy trong khu nhà ở rất nhỏ, hai người họ đi vào, thân hình cao lớn của Kỷ Sơn Dã có vẻ đặc biệt chật chội. Lâm Ngư đứng trong góc thang máy, cậu cúi đầu nhìn sàn thang, chỉ muốn yên lặng kết thúc ngày hôm nay.

Thang máy tới lầu sáu, Lâm Ngư đi tới cửa, nhận lấy túi đồ trong tay Kỷ Sơn Dã, lần nữa nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh: "Cám ơn anh, đã phiền anh rồi, anh mau về đi."

Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu, ánh đèn trong hành lang hơi tối, Lâm Ngư không nhìn rõ nét mặt anh lại thoáng cảm thấy anh yên lặng rất khác thường, anh cứ nhìn cậu mãi nhưng từ đầu cuối vẫn không nói gì.

"Sao thế?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Không có gì." Kỷ Sơn Dã đáp.

"Chủ nhật chờ anh ở trường." Lúc rời đi, anh nói vậy.

Lâm Ngư nhìn anh đi vào thang máy, sau đó cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Một ngày dài dằng dặc kết thúc.

3.

Kỷ Sơn Dã một mình nán lại dưới lầu khu nhà ở của Lâm Ngư ở rất lâu.

Anh châm một điếu thuốc, ngồi trong xe, nhìn lên ánh đèn trước cửa sổ lầu sáu, tính đợi hút xong điếu này rồi trở về.

Hiện giờ Lâm Ngư đang ở phòng nào trên lầu đây? Có phải là hướng có cửa sổ anh vừa nhìn tới hay không? Bạn trai của cậu đã về hay chưa? Nếu như cậu ta ở nhà, bọn họ sẽ làm gì thế?

Kỷ Sơn Dã cảm thấy bực bội, anh hút mạnh xong hơi thuốc cuối cùng, dí đầu lọc vào gạt tàn ở bục đằng trước.

Nên đi rồi, phải đi từ lâu rồi nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn đứng tại chỗ.

Đợi thêm lúc nữa, chờ đến khi nhìn thấy ánh đèn trước cửa sổ tắt rồi mình hẵng về.

Trời đổ mưa, Kỷ Sơn Dã đưa tay ra, là cơn mưa rất nhỏ, bụi nước mờ mịt. Anh không thích trời mưa.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Hình như bắt đầu từ sau khi chia tay với Lâm Ngư, ngày mưa khiến Kỷ Sơn Dã càng thêm phần cáu kỉnh.

Đèn trước cửa sổ lầu sáu tắt, đôi mắt Kỷ Sơn Dã nặng nề nhìn. Anh không nhịn được tưởng tượng đến vài hình ảnh bị che đi. Mà trong đầu đều là cảnh tượng Lâm Ngư hôn môi, ôm ấp người khác.

Kỷ Sơn Dã lái xe rời đi.

Mười hai giờ đêm về đến nhà, Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế sofa, trên bàn uống trà có đặt sạc điện thoại Lâm Ngư chưa cầm đi một năm trước.

Trong phòng ngủ, quần áo của Lâm Ngư vẫn treo trong tủ như trước đây. Trên bồn rửa của phòng tắm vẫn còn đồ dùng vệ sinh cá nhân của Lâm Ngư đã từng dùng. Ngoài ban công, chậu cây xanh rất phổ biến Lâm Ngư mua khi trước vẫn đang sống kiên cường, mỗi ngày Kỷ Sơn Dã đều chăm nó thật cẩn thận.

Anh chưa từng dọn đồ gì của Lâm Ngư trong căn nhà này, chúng vẫn ở vị trí cũ của mình, Kỷ Sơn Dã chưa từng nghĩ đến chuyện dọn chúng đi.

Trong căn nhà này, Kỷ Sơn Dã giả như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều giữ như thuở ban đầu. Dù rằng, Kỷ Sơn Dã biết, chuyện này là không thể.

Lâm Ngư và anh đã chia tay.

Bọn họ đã chia tay một năm rồi.

4.

Lúc đầu, sau khi chia tay với Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã cảm thấy tức giận.

Anh không thể hiểu được tại sao Lâm Ngư lại dễ dàng từ bỏ tình cảm giữa bọn họ như vậy, thậm chí cậu còn nói, trước đó mình hẹn hò với anh chỉ là vì muốn biết hẹn hò với diễn viên nổi tiếng có cảm giác ra sao.

Kỷ Sơn Dã không biết cậu có nói thật hay không, có lẽ đây chỉ là cái cớ Lâm Ngư tìm tới để chia tay với anh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù là lý do gì, Kỷ Sơn Dã đều cảm thấy cực kỳ phẫn nộ: Sao em ấy có thể nói thế.

Kỷ Sơn Dã của khi ấy chỉ vẻn vẹn cho rằng mối quan hệ tình cảm của anh và Lâm Ngư xuất hiện một vài vấn đề, bị truyền thông phát hiện, công việc của anh, khoảng cách giữa đôi bên, mỗi một vấn đề đều là một loại áp lực đối với tình yêu của bọn họ.

Lâm Ngư nói lời chia tay, về tình cảm có thể tha thứ nhưng anh vẫn không thể chấp nhận: Em ấy có nghĩ từ góc độ của anh hay không? Cảm thấy cứ thế kết thúc là có thể giải quyết vấn đề tình cảm giữa đôi bên sao? Hay vốn dĩ em ấy không yêu anh cho nên mới buông lời chia tay dễ dàng đến thế.

Vì lẽ đó, sau khi Lâm Ngư đề nghị chia tay, một khoảng thời gian dài, anh đều không chủ động liên lạc với cậu.

Anh muốn đợi Lâm Ngư bình tĩnh lại, cũng đợi cho bản thân bình tĩnh lại. Khoảng lặng phù hợp, có lẽ là việc tốt đối với cả hai.

Chỉ là, sau khi chia tay, Lâm Ngư chưa từng liên lạc lại với anh, như thể cậu đã quên anh rồi.

Kỷ Sơn Dã thực sự không chờ nổi nữa, anh không muốn bọn họ kéo dài thế này thêm nữa. Chỉ là, anh không ngờ, lần nữa liên lạc với Lâm Ngư, cậu nói mình đã đi tới nơi khác rồi.

Cậu nói, không biết khi nào sẽ trở về.

Kỷ Sơn Dã nhớ lại khi đó mình đã rất luống cuống, chợt cảm tưởng như không thể thở nổi. Anh siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng ý thức được, có thể Lâm Ngư nói lời chia tay không phải vì áp lực mà vội vã muốn kết thúc quan hệ của bọn họ. Liệu có khi nào chỉ đơn thuần như cậu đã nói, cậu vốn không thích anh nên mới rời đi không có chút quyến luyến nào, tháng thứ hai sau khi chia tay đã vội đi một nơi khác.

Sau đó, Kỷ Sơn Dã tới trường Lâm Ngư một lần, anh không biết tại sao mình muốn đi dù biết rõ Lâm Ngư không còn ở đó.

Nhưng bước chân anh vẫn không có cách nào rời đi được, Kỷ Sơn Dã ngụy trang đơn giản, đội mũ, đi trên đường trong trường, tưởng tượng ra ngày thường Lâm Ngư cầm sách đi lại thế nào ở nơi đây. Có lẽ cậu sẽ không giống anh chỉ biết trốn tránh, thoát khỏi ánh nhìn của mọi người.

Kỷ Sơn Dã tới dưới lầu ký túc xá của Lâm Ngư, anh từng nghe Lâm Ngư kể vài câu mình ở đó. Anh bất chấp nguy hiểm có thể sẽ bị người khác nhận ra, lặng lẽ đi tới.

May mà ký túc xá nam không có ai phát hiện ra anh, Kỷ Sơn Dã đi tới cửa phòng kí túc của Lâm Ngư do dự một lúc rồi vẫn gõ cửa, không lâu sau, bên trong truyền tới giọng của một chàng trai: "Ai đó?"

"Cửa không khóa, cứ vào đi."

Kỷ Sơn Dã thấy bạn cùng phòng của Lâm Ngư, cậu ta đang ngồi bên bàn chơi game, tiếng đánh nhau trong game trên máy tính ầm ĩ, có vẻ cậu ta không hề để ý anh đi vào, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình.

Kỷ Sơn Dã nhìn chiếc giường đối diện cậu ta, rất sạch sẽ, sách rồi sổ ghi chép đều được sắp xếp gọn gàng đặt bên cửa sổ. Không hề nghi ngờ, đây hẳn là giường của Lâm Ngư.

Chàng trai kia quay đầu lại nhìn, nói: "À, anh đến lấy đồ cho Lâm Ngư à?"

"Đồ để đó, anh tự lấy đi."

Bình Luận (0)
Comment