Kỷ Sơn Dã kinh ngạc vì sự cẩu thả của bạn cùng phòng Lâm Ngư, cứ thế giao đồ của Lâm Ngư cho một người xa lạ không quen biết nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ tới bên bàn, quan sát toàn bộ căn phòng này, rất dễ dàng có thể tìm ra được cái nào là đồ của Lâm Ngư, cái nào của người khác.
Có điều, thực ra cũng không khó, từ lối đi ngăn cách trong phòng ngủ, hai bên phòng đã hiện ra phong cách khác biệt, bên phía bạn cùng phòng lộn xộn không trật tự, ngoại trừ máy tình, cáp chuyển dữ liệu rồi đầu lọc thuốc lá thì không còn đồ gì nữa. Phía của Lâm Ngư thì tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề.
Kỷ Sơn Dã đã hiểu ra vì sao khi đó Lâm Ngư chọn dọn ra ở với mình.
Trên bàn có đặt sách của Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã liếc qua nhìn thử. Anh cầm lấy một cuốn sổ trông rất bình thường, tưởng rằng là sổ ghi chép trên lớp của Lâm Ngư, nhưng sau khi mở trang đầu tiên ra, anh đã biết không phải.
Đây là nhật ký của Lâm Ngư.
Kỷ Sơn Dã vừa nhìn qua thì muốn đóng lại luôn. Dù sao, đọc lén nhật ký của người khác là một việc vô đạo đức.
Thế nhưng, đây là nhật ký của Lâm Ngư. Trong đó là những điều Lâm Ngư chưa từng nói với anh, cuối cùng Kỷ Sơn Dã vẫn không tài nào bỏ xuống được.
Sau đó, bạn cùng phòng đang chơi game rốt cuộc đã phát hiện chút gì đó khác thường, cậu ta quay đầu nhìn dáng vẻ chăm chú đọc cuốn sổ của Kỷ Sơn Dã, thấy hơi quen quen bèn mở miệng nói: "Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"
Kỷ Sơn Dã ý thức được mình cần phải đi bèn đóng cuốn nhật ký lại, nói với cậu ta: "Tôi cầm đồ này của Lâm Ngư đi trước, những đồ còn lại hôm nào tôi sẽ tới dọn cho em ấy."
Có lẽ là vì chột dạ quá mức, Kỷ Sơn Dã đi trong khuôn viên trường cứ cảm giác xung quanh có rất nhiều người nhìn mình. Sau đó, dần dần, mấy người gần đó quả thực đã phát hiện ra anh, giơ điện thoại lên chụp ảnh, vì thế việc anh đến đại học ở thành phố B đã bị lộ trên mạng.
Kỷ Sơn Dã không biết Lâm Ngư có thấy tin tức này hay không, khả năng cao là không thấy. Hiện tại chỗ cậu ở rất hẻo lánh, đến nghe cuộc điện thoại của anh cũng phải đợi xuống núi mới có sóng. Hơn nữa, chưa biết chừng hiện giờ Lâm Ngư không muốn đọc tin tức về anh nữa.
Nếu như nhìn từ khía cạnh hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đối phương này, Lâm Ngư quả đúng là một người yêu cũ đạt chuẩn.
Không có ai nhẫn tâm hơn cậu.
5.
Kỷ Sơn Dã đã đọc xong cuốn nhật ký của Lâm Ngư rồi.
Trong một đêm.
Sáng hôm sau, lúc khép lại nhật ký, anh cảm giác như thế giới thay đổi vậy.
Từ lúc đọc đến trang cậu bị bố đánh, tim Kỷ Sơn Dã như thắt lại. Rất nhiều trang đằng sau, anh đều phải ra sức siết lòng bàn tay để đọc tiếp.
Anh chưa từng nghĩ đến quá khứ của Lâm Ngư sẽ là thế này, cậu chưa từng kể với anh, mà bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến việc hỏi han.
Anh không biết bạn Lâm Ngư là ai, cũng chưa từng gặp giáo viên rồi bố mẹ của Lâm Ngư, cũng chưa từng tới thăm nơi cậu ở.
Kỷ Sơn Dã chưa từng có cảm giác mình thất bại đến vậy, rõ ràng anh mới là người không hề có chút ý thức trách nhiệm kia, chỉ nghĩ đến bản thân, là một người bạn trai thất bại lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lâm Ngư.
Dựa vào cái gì mà anh cho rằng bọn họ chia tay là vì áp lực từ bên ngoài, là vì Lâm Ngư nhẫn tâm nói không thích mình đây?
Nguyên nhân thực sự chỉ là vì chính mình mà thôi, là vì chính mình chưa làm đủ tốt.
Tình yêu tốt đẹp có thể khiến đối phương cảm nhận được hạnh phúc. Mà Kỷ Sơn Dã quả là một người bạn trai thất bại, tình yêu giữa anh và Lâm Ngư không giúp cậu có cảm giác hạnh phúc.
Anh vẫn là người trầm lặng không nói chuyện như trước, bởi vì thân phận diễn viên nổi tiếng, anh còn phải gánh một vài áp lực không cần thiết, hơn nữa chính anh vốn không hiểu rõ Lâm Ngư, chỉ biết trách móc cậu.
6.
Kỷ Sơn Dã quyết định tới chỗ Lâm Ngư làm việc tìm người.
Nhưng anh không ngờ mình sẽ thấy cảnh tượng ấy.
Dưới núi Phục Nhai, Lâm Ngư và người đàn ông bên cạnh đi sát bên nhau, bọn họ dừng trước cửa rạp chiếu phim một lát, sau đó người đàn ông kia kéo Lâm Ngư vào trong rạp.
Kỷ Sơn Dã không vào trong rạp, nếu anh vào trong, chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra.
Anh chỉ đứng ở xa xa đằng sau, cách cánh cửa sổ kính, nhìn người đàn ông kia đi mua vé, Lâm Ngư đứng bên cạnh chờ, sau đó bọn họ một trước một sau đi vào bên trong.
Bọn họ như một đôi tình nhân cực kỳ bình thường trong đám đông. Bọn họ có thể cùng ra ngoài đường chơi, trêu đùa nhau trong đám người, ăn đồ ăn, có thể cùng tới rạp chiếu phim xem phim.
Những điều này đều là những việc trước kia anh và Lâm Ngư chưa từng làm được. Kỷ Sơn Dã biết, kể từ sau khi bên anh, Lâm Ngư chưa từng được hưởng thụ được một ngày sinh hoạt bình thường hay yêu đương như thế tục nào.
Kỷ Sơn Dã đeo khẩu trang, đội mũ trốn trong góc tối bên ngoài, chờ Lâm Ngư và người đàn ông kia ra ngoài, nhìn bọn họ lần nữa rời đi.
Người đàn ông kia giúp Lâm Ngư xách thứ gì đó trong tay, Lâm Ngư yên lặng đi bên cạnh cậu ta.
Cảnh tượng ấy như được dính gai độc, đâm thật sâu vào trong lòng Kỷ Sơn Dã.
Trước đó anh còn nghĩ, nếu mình nhắc đến chuyện tái hợp với Lâm Ngư, liệu cậu có thể chấp nhận hay không. Đến giờ nhìn lại thực đúng là thừa thãi, Lâm Ngư đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu rồi.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, quyền lựa chọn tình yêu vẫn luôn nằm trong tay Lâm Ngư, mà không phải ở anh.
Kỷ Sơn Dã không làm được chuyện cầu chúc cho Lâm Ngư tìm được hạnh phúc mới này.
Anh là một người bạn trai cũ tính toán chi li, lại không dám xuất hiện trước mặt Lâm Ngư nữa. Anh sợ Lâm Ngư sẽ ghét mình, dù gì, trước đó Lâm Ngư là người chủ động nói lời chia tay.
Sau khi chia tay, Kỷ Sơn Dã mới chính thức hiểu được cảm giác yêu một người thật cẩn thận này.
Đúng là châm chọc.
7.
Lâm Ngư thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe tại một khúc quanh ở cổng trường.
Cậu không lập tức đi tới mà chỉ nhìn sườn mặt anh từ xa.
Gió tháng tư vốn rất dịu dàng, thổi mơn man qua da mặt hơi nhột. Có một thoáng, Lâm Ngư tưởng như mình quay lại trước kia.
Quãng thời gian bọn họ mới bắt đầu qua lại ấy, Kỷ Sơn Dã thường xuyên lái xe tới trường học đón cậu. Lúc cậu chưa tới, anh yên lặng ngồi trong xe đợi, giống hệt bây giờ.
Lâm Ngư thấy Kỷ Sơn Dã đặt điện thoại bên tai, anh đang gọi điện thoại. Một lát sau, điện thoại trong túi Lâm Ngư reo lên.
Cậu nhìn Kỷ Sơn Dã rồi nghe máy.
"Vẫn chưa ra à?" Kỷ Sơn Dã nói.
"Sắp rồi."
"Anh vẫn chờ em ở bên cạnh cổng trường." Kỷ Sơn Dã nói: "Em vẫn còn nhớ biển số xe của anh chứ?"
"Em biết." Lâm Ngư nói.
"Anh ở đây chờ em." Kỷ Sơn Dã đáp.
Lâm Ngư cúp máy, đứng tại chỗ yên lặng nhìn Kỹ Sơn Dã một lát rồi sau đó mới đi tới.
"Thắt dây an toàn vào." Vừa ngồi vào xe, Kỷ Sơn Dã nói với cậu.
"Ừm." Lâm Ngư quay người thắt dây, cũng không biết làm sao mà mãi không kéo được dây an toàn. Kỷ Sơn Dã nhìn thấy, bèn đưa tay giúp cậu: "Dây an toàn bị kẹt rồi."
Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã kề nhau cực kỳ gần, Kỷ Sơn Dã kéo dây an toàn ra, dường như muốn tự tay thắt giúp cậu. Lâm Ngư cuống quýt nhận lấy, không để anh làm: "Em tự thắt là được rồi."
Cậu nghiêng người, thắt dây an toàn vào đúng vị trí.
"Đi thôi." Kỷ Sơn Dã bình tĩnh nhìn cậu, khởi động xe.
Không biết vì sao, Lâm Ngư cảm thấy cảm xúc Kỷ Sơn Dã không được tốt lắm. Chẳng lẽ vì ban nãy cậu kề sát anh quá à? Nhưng rõ là cậu không để anh thắt rồi mà, sao bỗng nhiên lại có vẻ thay đổi tâm trạng thế?