Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 72

"Đồ để trong nhà anh à?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Ừ."

"Vậy lát nữa em không lên nữa, anh cứ cầm đồ xuống là được, em ở dưới lầu chờ anh." Giữ khoảng cách với anh, hẳn là anh sẽ không tức giận nữa, Lâm Ngư nghĩ bụng.

"Em tự lên đi, anh chưa dọn đồ cho em đâu." Giọng điệu Kỷ Sơn Dã vẫn lạnh như băng.

Lâm Ngư thực sự không dám lên, cậu sợ đối diện với quá khứ của mình và Kỷ Sơn Dã.

"Thực ra cũng không có đồ gì, anh cầm tài liệu xuống là được, đồ còn lại không cần cũng được." Lâm Ngư chần chừ nói.

Đèn đỏ ở giao lộ sáng lên, xe dừng lại. Kỷ Sơn Dã quay sang nhìn cậu: "Sao thế? Em sợ vào nhà, anh sẽ làm gì với em à?"

"Không có." Lâm Ngư vội vàng lắc đầu.

"Thế sao em lại sợ vào nhà anh?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư không biết nên nói gì, cũng không thể nào từ chối được nữa. Mãi đến khi tới dưới lầu nhà Kỷ Sơn Dã, bọn họ không nói chuyện gì thêm.

Xe lái vào gara bên dưới, Kỷ Sơn Dã tháo dây an toàn xuống xe: "Đi thôi."

Anh ấn vào thang máy thẳng với gara, Lâm Ngư tự giác đi vào góc trong cùng, đi theo Kỷ Sơn Dã lần nữa bước vào nơi từng cực kỳ quen thuộc này.

Vào cửa, Lâm Ngư phát hiện mọi thứ trong nhà đều không hề thay đổi, đến cả đồ trang trí ngay trước cửa cũng giống hệt một năm trước. Ký ức ở trong căn nhà này trước kia tựa như thủy triều ùa về phía Lâm Ngư, như thể cậu chỉ mới rời khỏi đây một ngày mà thôi.

Kỷ Sơn Dã cúi người lấy một đôi dép lê trong ngăn kéo để dưới đất, Lâm Ngư nhận ra đó là đôi dép cậu từng đi trước đây. Thế mà cậu cứ tưởng Kỷ Sơn Dã đã ném nó đi rồi.

"Uống nước trước đã." Vào nhà, Kỷ Sơn Dã bưng tới cho cậu một cốc nước.

"Cám ơn anh."

"Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu." Lâm Ngư chỉ cảm thấy bồn chồn, mỗi một giây ở đây đều nhắc nhở cậu đã từng nhẫn tâm buông lời chia tay với Kỷ Sơn Dã ra sao.

"Em đi dọn đồ của em." Lâm Ngư đứng lên, nói.

Kỷ Sơn Dã đứng trong bếp, bóng lưng anh cao lớn, giọng điệu lạnh nhạt: "Ăn một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian của em."

Anh bưng đĩa hoa quả đã bổ tới, đưa cho cậu: "Em ăn đi."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã không hề có dự định thu tay lại bèn thở dài, đành nhận lấy, lần nữa nói cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Hoa quả anh đưa là dưa Hami cậu thích ăn nhất, rất ngọt, Lâm Ngư không nghĩ nhiều, chỉ thấy khó hiểu, Kỷ Sơn Dã có vẻ thay đổi không ít so với trước kia.

Trước đây anh có nhiệt tình với bạn bè thế ư?

Ăn chưa được mấy miếng, điện thoại Lâm Ngư reo lên. Cậu cầm lên, màn hình hiển thị là "Đàn anh". Cậu thấy Kỷ Sơn Dã ở bên cạnh liếc nhìn nhưng không nói gì. Lâm Ngư không ra ngoài mà nghe máy luôn.

"Alo, em nghe đây ạ?"

"Em xem báo cáo thầy Trương gửi chưa?"

"Em xem rồi, đang phân tích tài liệu."

"Buổi tối đừng quên gửi cho thầy." Anh ấy nói.

"Em biết rồi, em làm xong sẽ gửi cho thầy." Lâm Ngư đáp.

"Ừm." Đàn anh hỏi cậu: "Tối em có về ăn cơm không?"

Lâm Ngư lặng lẽ đưa mắt nhìn Kỷ Sơn Dã, không biết sao tự dưng cậu có hơi chột dạ, rõ ràng giữa cậu và đàn anh không có chuyện gì. Cậu đã tìm được nhà, nhưng vì khách thuê trước chưa tới thời hạn trả phòng, tuần sau mới chuyển tới được nên khoảng thời gian này, cậu mới tạm thời tiếp tục ở nhà đàn anh.

Lâm Ngư vừa nhìn Kỷ Sơn Dã mà anh làm như không nghe thấy gì, không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu xem điện thoại.

Lén quan sát anh làm gì chứ? Anh vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện của cậu. Lâm Ngư cười khổ.

"Để em xem đã."

"Ừm, anh có phần em ít đồ trong tủ lạnh."

"Vâng."

Cuộc trò chuyện kết thúc, không khí yên lặng một lúc, Lâm Ngư tưởng rằng Kỷ Sơn Dã sẽ không nói gì thì không ngờ anh lại hỏi: "Bạn trai giục em về à?"

Lâm Ngư nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, anh không ngẩng đầu mà vẫn xem điện thoại.

Lâm Ngư không lên tiếng.

Kỷ Sơn Dã cười, Lâm Ngư lại không hiểu sao anh cười.

"Ăn xong ở đây rồi hẵng về." Kỷ Sơn Dã nói: "Anh còn chưa đến mức thiếu em bữa cơm này."

Không đợi Lâm Ngư trả lời, Kỷ Sơn Dã đã lại đứng dậy quay vào nhà bếp, anh mở tủ lạnh, lấy thức ăn ở bên trong ra, đeo tạp dề lên rồi bắt đầu nấu cơm trên bàn bếp.

Trước giờ Lâm Ngư chưa từng thấy Kỷ Sơn Dã nấu cơm. Trong ấn tượng của cậu, Kỷ Sơn Dã vốn không dính dáng với cuộc sống khói lửa dầu muối này. Nhưng bây giờ, nhìn bóng lưng anh nấu trong nhà bếp, cậu cảm thấy hình như cũng không quá xa cách.

Lâm Ngư chợt muốn ích kỷ thêm chút. Cậu và Kỷ Sơn Dã cùng ngồi bên bàn, ăn món nhà làm bình thường nhất anh nấu, bầu không khí trên bàn cơm rất im ắng, Lâm Ngư không ngẩng đầu, chỉ tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Ngư chủ động đề xuất đi rửa bát, Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn cậu, chỉ cậu chỗ vòi nước rồi quay người về phòng.

Rửa bát xong, Lâm Ngư rửa tay đi ra ngoài, cậu xem thời gian, tính lấy đồ rồi nói với Kỷ Sơn Dã đi về. Thoáng đưa mắt nhìn lại thấy Kỷ Sơn Dã đang hút thuốc ở ban công.

Trông vẻ mặt anh rất cô đơn, trong làn khói mờ mờ, đôi mắt sâu thẳm như hằn lên rất nhiều sự tang thương, hoàn toàn khác với diễn viên nổi tiếng tràn đầy sức sống trên sân khấu kia.

Ngẫm lại cẩn thận, lần này trở về, hình như tần suất Kỷ Sơn Dã hút thuốc có vẻ nhiều lên. Lần đầu tiên gặp lại, sau khi từ nhà hàng ra ngoài, cậu thấy Kỷ Sơn Dã đứng hút thuốc trong góc, còn trước đó có xem tin vỉa hè trên mạng, hình như paparazzi cũng chụp được ảnh Kỷ Sơn Dã hút thuốc ở bên ngoài.

Rõ ràng trước đây anh không phải người thích hút thuốc.

Kỷ Sơn Dã thấy Lâm Ngư bèn dập thuốc, từ ban công đi vào, đóng cửa đằng sau lại để tránh cho khói thuốc thoát ra.

"Rửa xong rồi à?" Kỷ Sơn Dã không còn vẻ cô đơn ban nãy, vẻ mặt dịu đi chút.

"Ừm." Lâm Ngư nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh lấy đồ cho em rồi em về đây."

Cậu tưởng rằng Kỷ Sơn Dã sẽ rất vui, hoặc là sẽ rất nhẹ nhõm, cuối cùng đã bỏ được gánh nặng này rồi. Thế mà trông anh lại không vui lắm, chỉ im lặng một lúc, sau đó nói: "Được, vậy em chờ một lát, anh đi lấy cho em."

Mấy phút sau, Kỷ Sơn Dã từ trong phòng đi ra, cầm theo một chiếc túi tài liệu. Lâm Ngư cầm lấy mở ra xem thử, là tài liệu học tập của năm ngoái, không quan trọng, có hoặc không đều không ảnh hưởng gì nhưng Lâm Ngư vẫn cất đi.

"Vậy em về nhé." Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã.

"Anh đưa em về." Kỷ Sơn Dã nói rồi đi lấy chìa khóa.

"Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi."

"Bên này khó gọi xe lắm."

"Không sao, em đợi một lát cũng được."

Bầu không khí yên tĩnh lại, Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, thở dài, khẽ nói một câu: "Em nhất định phải rũ sạch quan hệ với anh thế sao?"

Bình Luận (0)
Comment