Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 73

"Cho dù có bạn trai mới cũng không nhất thiết phải làm vậy chứ." Kỷ Sơn Dã nói: "Hay em muốn chờ bạn trai em tới đón?"

"Khả năng là bạn trai em không vào được đâu, dưới lầu tiểu khu không cho người ngoài vào."

Lâm Ngư sững người, Kỷ Sơn Dã nói mấy câu này khiến lòng cậu rối loạn. Hình như anh có vẻ cực kỳ thù địch với chuyện cậu có bạn trai, nhưng tại sao chứ?

Kỷ Sơn Dã thấy Lâm Ngư vẫn không nói gì thì cứ thế đi ra ngoài: "Đi thôi."

Trên đường chở cậu về trường, hai người vẫn giữ yên lặng. Lâm Ngư lén quan sát vẻ mặt Kỷ Sơn Dã nhiều lần nhưng anh vẫn cứ nghiêm mặt, hoàn toàn không để người khác đoán ra được tâm trạng mình.

Đến dưới khu nhà ở, Lâm Ngư tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì phát hiện cửa xe bị khóa lại. Cậu tưởng Kỷ Sơn Dã quên mở bèn nhắc anh: "Anh mở cửa xe đi."

Kỷ Sơn Dã nhìn về đằng trước, tay đặt trên vô lăng, không động đậy.

"Kỷ Sơn Dã?" Lâm Ngư nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Kỷ Sơn Dã mới mở miệng nói chuyện: "Cậu ta đối xử tốt với em không?"

"Cái gì?" Ban đầu vừa nghe, Lâm Ngư không hiểu ý anh.

Lát sau, nghĩ lại mới hiểu ra nhưng cậu lại không biết trả lời Kỷ Sơn Dã thế nào. Lâm Ngư thoáng do dự không biết có nên nói thật với Kỷ Sơn Dã không, dù sao, có vẻ anh rất để bụng sự hiểu lầm này.

"Em thích kiểu đàn ông đó à?" Lúc nói chuyện, mắt Kỷ Sơn Dã không nhìn cậu.

"Hai người qua lại tới bước nào rồi?" Kỷ Sơn Dã lại hỏi cậu.

Lâm Ngư nhìn anh: "Thực ra, bọn em..."

"Em có nhớ không, trước đây anh từng gửi một tin nhắn cho em, nói chúng mình không hợp bên nhau." Kỷ Sơn Dã nói.

Đương nhiên Lâm Ngư có nhớ tin nhắn đó, vì tin nhắn đó, cậu đã từng khóc cả đêm.

"Đúng là chúng mình không hợp bên nhau, dù sao thì anh không phải lựa chọn tốt nhất của em."

"Thân phận diễn viên này nghe thì có vẻ hay nhưng thực sự sống cùng nhau mới phát hiện ra bên trong có đủ loại phiền phức. Chỉ tiếc rằng, trước đây anh hoàn toàn ngó lơ những phiền phức này."

"Lúc em yêu anh hẳn là rất vất vả nhỉ?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

Lâm Ngư không ngờ anh sẽ nói những lời này, cậu ngây người nhìn anh.

"Em biết điều anh hối hận nhất là gì không?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.

"Điều anh hối hận nhất là lúc chia tay đã không giữ em lại."

"Nếu anh giữ em lại, có lẽ chúng ta đã không tới nông nỗi như hôm nay."

Lâm Ngư nhìn anh, bầu không khí rất yên tĩnh. Không biết tại sao, Lâm Ngư có chút xúc động muốn khóc, cậu chưa từng khóc trước mặt Kỷ Sơn Dã, bởi vì cậu không dám lộ ra mặt yếu đuối của mình trước anh.

"Tuy là, anh biết giờ nói những lời này không còn tác dụng gì nhưng anh vẫn muốn nói với em một câu, xin lỗi em."

"Anh không có lỗi gì với em cả, anh đã làm rất tốt rồi." Giọng Lâm Ngư nói rất khẽ.

Kỷ Sơn Dã cười rất khẽ: "Nếu như làm rất tốt rồi, vì sao khi đó em lại chia tay anh?"

"Đó là vì ---" Lâm Ngư gần như muốn bật thốt lên chuyện khi đó, nhưng có những chuyện sao chỉ vài câu là có thể nói rõ được.

Chuyện liên quan đến quá khứ, cậu chưa từng kể tường tận cho Kỷ Sơn Dã.

Trong xe lại chìm vào yên lặng thật lâu, Lâm Ngư cúi đầu. Kỷ Sơn Dã lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo xe ra đưa tới trước mặt Lâm Ngư.

Đây là cuốn nhật ký khi trước của cậu, cậu nhìn mà cảm thấy khó tin, bèn ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã.

"Còn một việc nữa, anh muốn nói cho em."

"Đồ của em, trả lại cho em, trước đó vẫn không có cơ hội đưa."

"Sao anh lại có cái này?" Lâm Ngư nhìn anh.

"Sau khi chia tay, anh có đến trường tìm em, có mang từ ký túc trường em ra ngoài."

"Xin lỗi." Kỷ Sơn Dã: "Anh đã tự ý giữ nhật ký của em."

Lâm Ngư hỏi anh: "Anh đọc rồi sao?"

"Đọc rồi."

Cảm giác xấu hổ khi toàn bộ thế giới nội tâm bị phơi bày khiến Lâm Ngư cực kỳ tức giận, cậu phát cáu nhìn Kỷ Sơn Dã: "Sao anh có thể làm thế?"

"Xin lỗi, Cá nhỏ." Kỷ Sơn Dã biết một khi mình nói ra, cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng vẫn chọn nói cho cậu biết, anh không muốn gạt Lâm Ngư.

Lâm Ngư giành lại nhật ký của mình, mở cửa xe không được đành đập vào cửa xe: "Mở cửa, tôi muốn ra ngoài!"

"Cá nhỏ, em nghe anh nói trước đã." Kỷ Sơn Dã giữ chặt vai cậu.

Lâm Ngư giãy giụa: "Anh buông tôi ra, tôi không muốn gặp anh! Anh cút đi!" Giận dữ khiến cậu trở nên nói không biết lựa lời.

Cậu không thể nào chấp nhận được dáng vẻ ấy của mình bị bóc trần trước mặt Kỷ Sơn Dã, trong lúc giãy giụa, cậu vô tình tát Kỷ Sơn Dã một cái, âm thanh vang dội khiến thùng xe chợt yên tĩnh lại.

Lâm Ngư không ngờ mình lại tát anh, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã. Anh chỉ cười nhạt: "Không sao, em nên tát anh từ lâu rồi."

"Anh nợ em quá nhiều." Anh nói.

Lâm Ngư không nhìn anh nữa: "Mở cửa! Tôi muốn xuống xe!"

Cuối cùng Kỷ Sơn Dã vẫn mở khóa, Lâm Ngư xuống xe không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi đây.

Bọn họ tan rã trong không vui.

8.

Lâm Ngư chặn Kỷ Sơn Dã.

Lần đầu tiên trong đời, cậu tức giận tới mức chặn người khác, đối phương lại là Kỷ Sơn Dã. Lúc trước bọn họ chia tay, cậu không hề chặn anh.

Cậu muốn quên đi chuyện xảy ra trên xe hôm đó, cũng không muốn gặp lại Kỷ Sơn Dã nữa. Cậu chưa từng nghĩ tới Kỷ Sơn Dã sẽ đọc được nhật ký của mình.

Tất cả quá khứ của mình đều bị phơi bày với Kỷ Sơn Dã, điều này khiến cậu không thể nào chấp nhận nổi.

Dáng vẻ anh nhìn cậu hôm đó là đang cảm thấy cậu đáng thương sao? Lâm Ngư không cần anh thương hại, dù là bất cứ ai thương hại cậu đi chăng nữa, cậu cũng không cần Kỷ Sơn Dã thương hại cậu.

Nhưng sau đó, cơn giận qua đi. Lâm Ngư nghĩ, cậu cần gì phải làm vậy? Ngoại trừ đọc nhật ký của cậu, Kỷ Sơn Dã không làm gì cả, càng không cần thiết phải chặn Kỷ Sơn Dã, cậu và anh vốn không còn khả năng gì nữa.

Thôi, cứ vậy đi, cứ thế chấm dứt cũng tốt. Kết cục của bọn họ đã định từ một năm trước rồi.

Chỉ là, cậu lại gặp Kỷ Sơn Dã ở dưới khu nhà ở lần nữa.

Anh dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc đã châm lửa nhưng không hút. Lâm Ngư dừng bước, Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn qua.

Cậu thấy Kỷ Sơn Dã dùng tay trực tiếp dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó rảo bước về phía mình.

Dùng tay không dập thuốc nhất định là đau lắm, chẳng lẽ anh không thấy đau ư? Lâm Ngư cau mày.

Có liên quan gì đến cậu đâu, anh thích làm gì thì làm cái đó, Lâm Ngư không nhìn anh nữa.

Cậu muốn đi lướt qua Kỷ Sơn Dã, đi thẳng lên lầu lại bị anh kéo cánh tay lại: "Chúng ta nói chuyện chút." Anh nói.

"Anh tới làm gì?" Lâm Ngư nhìn anh: "Chúng ta không có gì để nói cả."

Kỷ Sơn Dã còn định nói thêm gì đó thì có mấy người từ đằng xa đi tới. Lâm Ngư quay đầu thấy bèn nói: "Anh đi đi, sắp có người đến rồi. Anh không tiện ở đây đâu."

Lâm Ngư giãy cánh tay khỏi anh nhưng không được: "Nếu anh không đi, ngày mai sẽ được lên tin tức đó."

"Em cho là anh sẽ để ý chuyện này ư?" Kỷ Sơn Dã nói.

Bình Luận (0)
Comment