Mấy người ở đằng kia đi tới càng lúc càng gần, Kỷ Sơn Dã không đội mũ và đeo khẩu trang, gần như chỉ cần nhìn cẩn thận chút là có thể nhận ra anh. Thế mà Kỷ Sơn Dã vẫn đứng yên nắm cánh tay cậu, không nhúc nhích.
"Anh đi đi!" Lâm Ngư hơi cuống, đẩy anh ra.
Cuối cùng mấy người kia đến gần, bọn họ liếc qua Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã rồi đi qua như thường. Chỉ là đến khi lên lầu, vẫn có người quay đầu lại nhìn lần nữa, nhỏ giọng nói với người bạn đi cùng: "Cậu nhìn người kia có giống với Kỷ Sơn Dã không?"
Lâm Ngư nghiêng đầu, nghe được tiếng cậu bạn kia nói nhỏ với bạn mình mà tim đập thình thịch. Kỷ Sơn Dã vẫn giữ nguyên tư thế, đứng yên nắm cánh tay cậu.
Một lát sau, mấy người kia đi ra. Anh không biết có phải bọn họ chụp ảnh hay không, nhưng hiện giờ anh không có tâm trạng nghĩ cẩn thận vấn đề này.
"Mình chuyển sang nơi khác nói chuyện đi." Kỷ Sơn Dã nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu tới một góc gần vành đai xanh* dưới lầu.
(*) Vành đai xanh: Ý chỉ khu vực xanh (trồng cây) quanh thành phố.
"Rốt cuộc anh tìm em muốn nói chuyện gì?" Vừa dừng bước lại, Lâm Ngư giãy khỏi tay Kỷ Sơn Dã.
Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn vào nơi tay bị cậu giãy ra.
"Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, em phải về."
Đèn trên lầu sáng trưng, trên đó chính là nơi Lâm Ngư và một người đàn ông khác sống chung.
"Có phải em chặn anh không?" Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư nhìn anh: "Đúng vậy, thì sao?" Đọc Full Tại truyenggg.com
"Em đang tức giận ư?" Kỷ Sơn Dã nói: "Anh xin lỗi, sau này anh tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ của em mà không được phép nữa."
Lâm Ngư: "Em giận gì chứ, có gì đáng giận đâu, hai chúng ta đã kết thúc rồi."
Ánh nhìn của Kỷ Sơn Dã khiến Lâm Ngư cảm thấy hỗn loạn.
Một lát sau, Kỷ Sơn Dã nói: "Anh gửi lại lời mời kết bạn cho em, em chấp nhận nhé."
"Không cần kết bạn đâu, dù sao thì sau này chúng ta không còn gì giao thoa nữa." Lâm Ngư nói: "Anh làm diễn viên nổi tiếng của anh, em làm người bình thường của em, không tốt sao?"
Kỷ Sơn Dã cắn răng, chỉ đưa tay về phía cậu, giọng điệu vẫn giữ bình tĩnh: "Đưa điện thoại cho anh, anh kết bạn giúp em." Nói rồi anh nghiêng người qua tìm đồ trong túi quần cậu.
Lâm Ngư tránh đi: "Em không kết bạn!" Cậu và Kỷ Sơn Dã giằng co.
Nhưng Kỷ Sơn Dã cố chấp hơn cậu, Lâm Ngư lại không khỏe bằng anh, bị một tay anh nắm trọn, trơ mắt nhìn anh cầm điện thoại mình.
"Anh trả cho em!" Kỷ Sơn Dã giơ cao tay, Lâm Ngư chỉ đành kiễng chân lên với.
"Anh cầm điện thoại của em cũng thế thôi, anh đâu biết mật khẩu!" Lâm Ngư nói.
"Ai bảo anh không biết mật khẩu?" Kỷ Sơn Dã ấn một dãy số, điện thoại mở khóa. Anh nhìn về phía Lâm Ngư: "Mật khẩu của em trước giờ chưa từng thay đổi."
"Đừng nghĩ đến chuyện chặn anh nữa, em mà chặn, anh sẽ còn tới tìm em."
Lâm Ngư nhìn ngón tay Kỷ Sơn Dã lướt trên điện thoại mình, giống như khi trước bọn họ mới quen, anh cầm điện thoại của cậu lần nữa xác nhận bạn bè.
Chỉ là, hồi ức này khiến Lâm Ngư cảm thấy xót xa, cậu bèn hỏi Kỷ Sơn Dã: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Kỷ Sơn Dã?"
Kỷ Sơn Dã thả điện thoại lại vào lòng bàn tay cậu: "Anh không muốn làm gì. Chỉ là anh không muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta."
"Như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?"
"Có ý nghĩa chứ!" Kỷ Sơn Dã như biến thành người khác, mắt nhìn cậu chăm chăm.
"Chúng ta đã chia tay rồi."
Kỷ Sơn Dã nói: "Em không cần phải nhắc đi nhắc lại anh chuyện này đâu."
Lâm Ngư không muốn dây dưa nhiều lần với anh về chuyện này, đành thở dài, nói: "Em phải về."
"Em có thể tạm thời từ từ hẵng về được không?"
"Không thể." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã bắt lấy cánh tay cậu, chỉ là lần này, men theo cánh tay, anh từ từ nắm chặt tay của Lâm Ngư.
Lâm Ngư bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh: "Kỷ Sơn Dã." Lâm Ngư gọi tên anh.
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu như mãnh thú dán chặt mắt vào con mồi, Lâm Ngư không biết tại sao Kỷ Sơn Dã đột nhiên thay đổi dáng vẻ, anh thế này khiến Lâm Ngư cảm thấy sợ hãi.
Kỷ Sơn Dã chậm rãi lại gần cậu, Lâm Ngư lùi người về sau, lưng áp chặt vào cây đại thụ đằng sau. Cậu có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó, còn chưa kịp hé miệng đã bị Kỷ Sơn Dã chặn lại.
Kỷ Sơn Dã hôn cậu.
Lâm Ngư lập tức nín thở, cậu mở to mắt, nhìn thấy gương mặt Kỷ Sơn Dã gần trong gang tấc, cậu hoàn toàn quên nên phản ứng thế nào.
Lâm Ngư bị Kỷ Sơn Dã giữ cánh tay, vây giữa anh và cây đại thụ. Kỷ Sơn Dã lại tiến lên, kề sát cậu hơn. Tiếng quần áo cọ vào nhau trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh, tim Lâm Ngư bắt đầu đập rất nhanh.
Không biết từ lúc nào, tay còn lại của Kỷ Sơn Dã đã ôm lấy cổ cậu, Lâm Ngư bị ép ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn của anh càng thân mật hơn.
Cảm giác bị kiểm soát khiến Lâm Ngư chợt tỉnh táo lại, cậu bừng tỉnh từ cơn sững sờ, đẩy Kỷ Sơn Dã ra, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: "Anh đừng thế nữa."
"Vậy em muốn anh thế nào?" Giọng Kỷ Sơn Dã nghe vừa bi thương lại bất lực.
Lâm Ngư yên lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn anh, cậu phát hiện hình như Kỷ Sơn Dã khóc. Mắt anh ươn ướt, cậu ngờ rằng mình nhìn lầm.
Sao Kỷ Sơn Dã có thể khóc được? Đọc Full Tại truyenggg.com
Người đứng trước mặt mình đúng là Kỷ Sơn Dã ư?
"Cá nhỏ, những ngày sau chia tay, anh rất nhớ em."
"Em có thể quay đầu lại nhìn đến anh một chút không, dù chỉ một chút thôi cũng được."
Lâm Ngư cảm thấy mình bị ảo thính*, cậu không dám ngẩng đầu.
(*) Ảo thính hay còn gọi là ảo giác thính giác, là tình trạng xảy ra khi nghe thấy giọng nói hoặc âm thanh lạ không tồn tại trong thực tế.
Kỷ Sơn Dã nắm lấy tay Lâm Ngư, lòng bàn tay anh nóng bỏng, động tác cẩn thận và dè dặt, chỉ nắm lấy ngón tay cậu thật chặt. Lâm Ngư chợt hoảng hốt vì chuỗi động tác này của anh, cậu cứ có cảm giác tất cả đều không phải thật, kéo tay mình lại.
"Em thật sự phải đi rồi." Lâm Ngư cảm thấy mọi thứ xung quanh đã biến thành cõi mộng.
Một lúc lâu sau, Kỷ Sơn Dã mới buông tay Lâm Ngư ra, anh nói: "Anh đợi em."
Hơi thở anh khẽ phả lên mặt Lâm Ngư, cậu hơi nghiêng đầu lại nghe được Kỷ Sơn Dã nói tiếp: "Dù là bao lâu, anh vẫn sẽ đợi em."
Lòng Lâm Ngư rối như tơ vò, người cứng đờ, sau đó ép mình không nhìn về sau nữa, từng bước từng bước rời khỏi nơi đây.