Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 75

8.

Sau khi về đến nhà, Lâm Ngư ngồi một mình ở trong phòng ngủ nhìn gương ngơ ngác rất lâu.

Cậu không rõ sao chuyện lại trở thành thế này.

Ban nãy Kỷ Sơn Dã hôn cậu? Anh nói mấy câu đó nghĩa là sao? Là ý như cậu nghĩ ư? Nhưng sao anh phải làm vậy?

Lâm Ngư túm tóc, lòng rối như tơ vò.

Lâm Ngư đã sớm không còn để ý việc Kỷ Sơn Dã đọc nhật ký của mình, cậu chỉ là một người không ai biết đến, dù Kỷ Sơn Dã có biết cũng không sao. Cơn giận nguôi đi thì không còn nữa. Thay vào đó, hiện giờ trong đầu cậu chỉ toàn mấy lời Kỷ Sơn Dã nói với mình, và cả nụ hôn kia nữa.

Cho đến giờ, cậu vẫn cho rằng, sau khi chia tay, Kỷ Sơn Dã ghét cậu. Bọn họ đã sắp một năm không liên lạc rồi, nhưng bây giờ, sao anh đột nhiên thay đổi?

Kỷ Sơn Dã vẫn còn yêu cậu? Lâm Ngư không dám nghĩ đến, hay anh chỉ là nhất thời bị dục vọng chiếm hữu quấy rối, không chấp nhận được cậu có "bạn trai" mới cho nên mới làm vậy?

Nhưng trông Kỷ Sơn Dã rất nghiêm túc. Hay vì khả năng diễn xuất của anh xuất sắc, cậu hoàn toàn không phân biệt nổi anh nói thật hay giả? Lâm Ngư càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Điện thoại rung lên, Lâm Ngư quay đầu lại nhìn, là tin nhắn của Kỷ Sơn Dã gửi đến.

[Ngày mai có mưa, ra ngoài nhớ mang ô.]

Lâm Ngư lại càng rối rắm hơn.

Hai ngày sau, Lâm Ngư vẫn không thể yên lòng, thường xuyên nhớ lại lời Kỷ Sơn Dã nói hôm đó. Có một lần khi ăn cơm, cậu nghĩ, có phải Kỷ Sơn Dã muốn tái hợp với cậu hay không? Nếu anh muốn tái hợp thì cũng được, dù sao anh đã biết cả chuyện quá khứ của cậu rồi.

Hay là cứ thẳng thắn với Kỷ Sơn Dã, tái hợp với anh?

Nhưng, Lâm Ngư lại nghĩ, hình như Kỷ Sơn Dã chưa nói muốn tái hợp với cậu thì phải? Nói thật, tất cả những điều này cũng mới chỉ là suy đoán của cậu thôi. Hơn nữa, tâm lý của cậu liệu có ổn không? Nguyên nhân khi trước chia tay không phải là vì không muốn để Kỷ Sơn Dã ở bên một tên bệnh tâm thần sao?

Chẳng lẽ giờ cậu lại muốn giẫm vào vết xe đổ ư?

Lâm Ngư có hơi không hiểu nổi mình, trước đó khăng khăng, bất chấp dù nói mấy câu đó cũng phải chia tay với Kỷ Sơn Dã bằng được. Đến giờ Kỷ Sơn Dã chỉ mới có vẻ như muốn quay lại với cậu, cậu đã tha thiết mong chờ vội vàng, muốn được bên anh ngay.

Ban ngày cậu nghĩ đến Kỷ Sơn Dã, tối về nằm mơ cũng nhớ đến Kỷ Sơn Dã.

Trong mơ toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Dã hôn cậu tối hôm đó, sau khi tỉnh giấc, trái tim đập mạnh như trống.

Tuy rằng rất muốn trốn tránh nhưng Lâm Ngư không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất nhớ nụ hôn của Kỷ Sơn Dã.

9.

"Em thật sự muốn chuyển khỏi chỗ anh à?" Trước khi Lâm Ngư đi, đàn anh hỏi.

"Vâng." Lâm Ngư dọn dẹp xong vali cuối cùng: "Thời gian này đã làm phiền anh rồi, cám ơn anh đã cho em ở đây."

"Có gì phiền đâu?" Đàn anh hỏi cậu: "Nhà kia của em ổn chứ? Đừng vì nóng lòng muốn chuyển ra ngoài mà tìm bừa. Phải xem nhà thuê cẩn thận đó."

"Em biết." Lâm Ngư đứng lên, đi ra ngoài: "Em đã xem cẩn thận từ trước rồi."

Bọn họ đi tới cửa, đàn anh nhìn cậu nói: "Vậy nếu có chuyện thì nhất định phải nói với anh, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp."

"Em biết rồi, cám ơn anh."

Lâm Ngư biết đàn anh đối xử với mình rất tốt, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy trong đó có khía cạnh tình cảm nào khác. Đàn anh đối xử với ai ai cũng tốt, mọi người xung quanh đều biết, thế giới của anh ấy chỉ có thí nghiệm và nghiên cứu.

Nếu thật sự phải nói anh ấy đối xử với cậu có hơi khác biệt, chẳng qua là vì khi còn ở núi Phục Nhai, chẩn đoán bệnh của cậu ở bệnh viện từng bị anh ấy nhìn thấy, trên đó có ghi một số tình huống lúc cậu phát bệnh.

Chỉ là đàn anh biết cậu là bệnh nhân có vấn đề về tâm thần, hoặc là cảm thấy cậu đáng thương nên mới đối xử với cậu tốt hơn bình thường chút mà thôi.

Rời khỏi nhà đàn anh, Lâm Ngư gọi xe chuyển nhà, đi tới chỗ ở mới của mình.

Đến nhà mới, bởi vì khách thuê trước vừa chuyển đi, để lại rất nhiều thứ cần quét tước. Thế nên, mãi tận tối, Lâm Ngư vẫn chưa dọn xong đồ đạc.

Chín giờ, Lâm Ngư xuống lầu vứt rác. Cậu hơi đói bụng, tính tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua chút đồ ăn làm bữa tối cho mình.

Cậu mua bento, nhờ nhân viên cửa hàng dùng lò vi sóng hâm lại rồi ngồi trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi, vừa nhìn người đi đường cất bước bên ngoài, vừa chờ cơm nóng.

Điện thoại reo lên thông báo có tin nhắn, Lâm Ngư nghiêng đầu nhìn.

[Đang làm gì thế?] Kỷ Sơn Dã gửi.

Trên màn hình còn tin nhắn anh đã gửi trước đó, Lâm Ngư vẫn chưa trả lời. Cậu có thể nhận ra sự lấy lòng của Kỷ Sơn Dã, chỉ là cậu không rõ sự lấy lòng này là thật lòng muốn tái hợp với cậu hay chỉ đơn thuần vì dục vọng chiếm hữu quấy phá, biết cậu có bạn trai nên mới muốn tái hợp. Vì thế, Lâm Ngư vẫn do dự, cũng chưa trả lời tin nhắn của anh.

Lâm Ngư nhìn điện thoại, chưa trả lời anh.

Cậu quay lại nhìn cửa kính của cửa hàng tiện lợi ăn cơm cho xong, mua ít vật dụng hàng ngày rồi đi về nhà.

Mười một giờ đêm, Lâm Ngư dọn đồ mệt kinh khủng, rửa mặt xong, thay quần áo ngủ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nhưng vừa lên giường, cậu lại thấy Kỷ Sơn Dã gửi tin nhắn.

[Em có thể xuống một chuyến không? Anh có lời muốn nói với em.]

Xuống? Lâm Ngư suýt chút nữa xuống giường nhìn ra ngoài, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn là Kỷ Sơn Dã ở dưới lầu khu nhà ở cậu ở mấy hôm trước kia nhỉ? Nhưng cậu đã chuyển nhà rồi.

Hơn nữa, sao Kỷ Sơn Dã lại đột nhiên tìm cậu?

[Có chuyện gì không?] Lâm Ngư không nhịn được hỏi anh.

[Em xuống trước đã.] Kỷ Sơn Dã nhanh chóng đáp lại.

[Thực ra... anh tìm nhầm chỗ rồi, giờ em không ở khu nhà ở kia nữa.]

[Hôm nay muộn quá rồi, có chuyện gì thì mai chúng mình nói sau đi.] Lâm Ngư còn chưa gửi tin nhắn này thì lại thấy tin nhắn của Kỷ Sơn Dã.

[Anh biết.]

Lâm Ngư nhìn trân trân vài giây: [Hả?]

[Anh biết em chuyển nhà, anh ở dưới lầu nhà mới của em.]

Lần này, Lâm Ngư lại càng sững sờ hơn.

Cậu chợt phản ứng lại, lập tức chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra thì quả đúng là thấy một chiếc xe màu đen dừng ở dưới lầu nhà cậu.

[Anh đợi em.]

Bình Luận (0)
Comment