9.
Ngày 1 tháng 5 năm 2020
Một tình huống rất bất ngờ.
Người bên công ty trung gian phụ trách liên lạc với tôi - chị Mạnh đột nhiên tìm tới, hy vọng tôi tiếp tục về làm thợ trang điểm cho đoàn làm phim "Mùa xuân nơi biển cả". Tôi nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi, chuyện này rất ít khi xảy ra trong giới, dù sao đoàn làm phim đều có thể bớt được mối phiền nào thì sẽ bớt mối đó, có thể không thay thế nhân viên thì sẽ không thay thế.
Chị Mạnh giải thích với tôi rằng, thợ trang điểm thay tôi trước đó tay chân không sạch sẽ lắm, thích sờ mó vào đồ của diễn viên trong đoàn, đặc biệt là còn thích dùng thử đồ skincare của diễn viên. Sau đó nữ chính đi quay về phát hiện ra vài lần, cô ấy rất khó chịu và tức giận, cho nên mới muốn đổi thợ trang điểm. Chị ấy lo trái nghĩ phải rồi vẫn muốn tìm tôi, hy vọng tôi có thể tới trang điểm đến khi đóng máy.
Tôi vốn không muốn đi nhưng thái độ chị Mạnh rất kiên quyết. Chị ấy nói: "Lâm Ngư ơi, chị thật sự không tìm được người khác phù hợp nên mới tới tìm em, tìm người khác chị cứ phải lo lắng, em ở đoàn làm phim thời gian dài làm ra sao, chị đều biết cả."
"Đến giờ cùng lắm là chừng một tháng nữa là đóng máy rồi, em cố chống chọi giúp chị đến lúc đó là được."
"Về chi phí thì chị sẽ thêm cho em một chút."
Tôi nghĩ ngợi rồi vẫn đi. Một phần nguyên nhân rất lớn là vì tiền, ai có thể gây khó dễ với đồng tiền làm gì đâu, còn về phần Đàm Linh, dù sao tôi không gặp cô ta được mấy lần.
Đến đoàn làm phim, công việc vẫn không khác trước đó. Vẫn như cũ bận từ sáng tới tối, thời gian nghỉ ngơi đều được tôi dùng để ngủ bù. Thi thoảng thấy Đàm Linh vài lần từ đằng xa, nghe người khác nói, cô ta quay đến cuối tuần là xong.
Cuộc sống yên ổn, tôi hy vọng nó có thể giữ vững đến khi đóng máy, tôi lấy tiền xong rồi rời đi, sau đó những chuyện khác đều không có liên quan đến tôi.
Thế nhưng, ai mà ngờ, tôi muốn yên ổn nhưng khổ cái yên ổn lại không rơi vào đầu tôi.
Tôi phát hiện mình có thể chất hút drama, nếu không lần trước sẽ không đúng lúc nghe được Đàm Linh nói sau lưng, còn lần này, còn hút được drama kinh khủng hơn lần trước nhiều.
Tôi vô tình thấy cảnh Đàm Linh và tình nhân của cô ta lén lút hôn nhau. Nếu như tôi mà biết sẽ phải đụng phải cảnh này từ trước, tôi tuyệt đối có chết cũng không đi về góc đó.
Mẹ nó, mắt tôi như muốn mù luôn rồi. Chứng kiến cảnh Đàm Linh hôn người khác còn chấn động hơn nhiều so với lần trước tôi nghe cô ta nói chuyện. Tôi ngây ra đứng đó, lần nữa nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Người đàn ông kia, tình nhân của Đàm Linh ấy, tôi biết. Đó là một tiểu thịt tươi mới nổi gần đây, hình tượng xây dựng với bên ngoài là thiếu niên đơn thuần. Chẳng qua là chứng kiến dáng vẻ cậu ta ôm Đàm Linh trốn trong góc sờ soạng tới lui, rồi hôn môi qua lại với cô ta, có thế nào tôi đều cảm thấy hình tượng này không hợp với cậu ta.
Tôi không tạo ra bất cứ tiếng động nào, cảnh rơi đồ hoặc là hoảng hốt cuống cuồng chạy không lựa đường không xảy ra với tôi, tôi chỉ trốn ở một góc lặng lẽ nhìn xuân cung đồ sống động này.
Muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ quên hết tất cả, ngay cả người sống sờ sờ như tôi đi tới mà cũng không phát hiện ra.
"Em rất nhớ chị." Tiểu thịt tươi nói.
"Chị cũng rất nhớ em." Đàm Linh cười khanh khách nói, vuốt tóc cậu ta: "Để chị bảo Tiểu Phương đưa thẻ phòng khách sạn cho em, buổi tới em tới tìm chị."
"Vâng."
"Chú ý chút, đừng để người nào phát hiện." Đàm Linh nói tiếp.
"Vài hôm nữa chị đóng máy, em có thể tới thăm chị không?" Tiểu thịt tươi hỏi.
"Đừng đến nữa, hôm đó nhiều người."
"Ngay cả chụp chung một bức ảnh đóng máy với chị cũng không được sao?"
"Không được."
Một hồi chuông điện thoại vang lên, tôi còn tưởng là của mình, bị dọa tới hồn bay phách lạc bèn cuống quýt ấn túi. Sau đó tôi mới kịp phản ứng, đó là điện thoại của người khác đang kêu.
Có người gọi điện thoại cho Đàm Linh, cô ta nghe máy. Đoán chừng là đối phương đang giục cô ta đi qua, Đàm Linh nói lập tức rồi nhanh chóng cúp máy.
Trước khi đi, bọn họ lại hôn môi dây dưa một lúc nữa. Đàm Linh đi trước, tiểu thịt tươi đi sau.
Tôi đứng tại chỗ thật lâu vẫn còn mắc trong chuyện vừa xảy ra ban nãy, sau đó mới muộn màng kịp phản ứng lại, hình như mình lại phát hiện chuyện khủng khiếp rồi - một bí mật mà nói ra một cái có thể khiến giới giải trí bùng nổ vài ngày.
Tôi thất thần trở về, gương mặt đầu tiên hiện lên trong đầu lại là Kỷ Sơn Dã. Anh ta có biết không? Chắc là không đâu nhỉ. Liệu bọn họ có chia tay không? Nếu không chia tay, vậy thì Kỷ Sơn Dã...
Tình cảm nam nữ thật khiến người ta đau đầu, không thể hiểu nổi, thật sự không thể hiểu nổi. Đàm Linh lại có thể lén yêu đương với người khác. Tuy tôi ghét Kỷ Sơn Dã nhưng nhìn thế nào thì điều kiện của Kỷ Sơn Dã đều tốt hơn tiểu thịt tươi kia nhiều, thậm chí tôi còn nhọc lòng hộ Kỷ Sơn Dã.
Không biết trên đời này có thứ gì đó huyền bí hay không mà khiến người ta càng bất ngờ hơn là, hôm sau, Kỷ Sơn Dã lại tới đoàn làm phim.
Anh ta mặc áo dài tay màu xám đậm và quần dài màu đen đơn giản, đứng cùng với Đàm Linh, xung quanh có rất nhiều người vây quanh. Vẻ mặt Kỷ Sơn Dã hờ hững, kể cả khi anh ta nói chuyện với đạo diễn cũng không thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì từ mặt người này.
Bọn họ nói chuyện một hồi, Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh về phòng nghỉ, cửa đóng lại, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.
Lúc làm việc, tôi có hơi không tập trung, cứ nghĩ đến chuyện của Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh, rồi cả tiểu thịt tươi kia nữa, may mà không phạm sai lầm gì. Sau khi kết thúc trang điểm, thực ra tôi có thể về nhưng lại chưa đi ngay, đầu óc hỗn loạn, không biết mình đang đợi cái gì.
Đàm Linh từ phòng nghỉ đi ra, phải đi quay phim. Cô ta có vẻ rất vui, cười cười nhận lấy nước từ người bên cạnh, đi xa dần. Một lát sau, Kỷ Sơn Dã cũng đi ra, tôi nhìn anh ta, bàn chân như thể có suy nghĩ vô thức tiến lại gần, gọi anh ta lại: "Anh ơi..."
Kỷ Sơn Dã dừng lại, anh ta quay đầu nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
Tôi sững người, đột nhiên trở nên căng thẳng, tôi hoàn toàn không biết sắp xếp từ ngữ nói chuyện ra sao. Có một thoáng, tôi nghĩ đến gương mặt máu me trong cơn ác mộng kia, tay không kìm được siết chặt lại. Nhưng sau đó lại nghĩ đến Đàm Linh và người đàn ông kia, trong lòng thoáng do dự. Phải nói cho anh ta biết sao? Có khi anh ta đã biết rồi, tôi không nên xen vào chuyện của người khác, sao tôi lại muốn đi tới? Sao lại phải bắt chuyện với anh ta?
Tôi yên lặng một lúc thật lâu, hình như Kỷ Sơn Dã đã hiểu ra gì đó bèn hỏi tôi: "Cậu muốn kí tên à?"
Tôi ngơ ngác gật đầu, nói: "Ừm."
Rồi xong, giờ thành hiểu lầm thật rồi.
"Ký ở đâu?" Anh ta nói tiếp.
Tôi cuống quýt lần trên người, nhưng người tôi không có bất cứ thứ gì, ngay cả bút cũng không có, chỉ đành xấu hổ nhìn về phía anh ta.
Anh ta nói: "Chụp ảnh chung có được không?"
"Chụp ảnh chung thì không cần đâu." Tôi cuống quýt lắc đầu, bởi vì tôi thực sự rất ghét chụp ảnh.
Anh ta có vẻ kinh ngạc, lại nói: "Không sao, tôi cho cậu số điện thoại, cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, nói muốn xin tấm ảnh có chữ ký là được, tôi dặn cậu ấy gửi cho cậu."
Tôi nhìn anh ta, vài giây sau mới hỏi lại: "Miễn phí ạ?"
Anh ta cười: "Miễn phí."
Kỷ Sơn Dã đọc xong số điện thoại, tôi giả vờ giả vịt lưu lại trên điện thoại. Trông anh ta có vẻ phải đi rồi, tôi chần chừ rồi gọi anh ta lại:
"Này anh..."
"Hả?"
"Gần đây anh... có thể để ý Chung Viễn nhiều chút. Cậu... cậu ta là fan của anh và chị Đàm Linh." Chung Viễn là tên của cậu tiểu thịt tươi kia.
Tôi nhỏ giọng nói rất nhanh với anh ta xong, không nhìn thêm Kỷ Sơn Dã đã lập tức quay người bỏ chạy.