10.
Ngày 28 tháng 5 năm 2020
Gần đây không xảy ra chuyện gì đặc biệt, tôi chạy qua lại giữa hai bên đoàn làm phim và trường học, quay cuồng đến nỗi mỗi ngày vừa chạm gối là đã có thể ngủ được rồi.
Trong lúc đó, tôi có qua phòng khám tâm lý ở trường vài lần, bác sĩ Trương nói trông thần sắc của tôi gần đây có vẻ khá hơn nhiều, tâm trạng có vẻ cũng rất tốt, hỏi tôi có phải là đã có chuyện gì vui không.
Không có chuyện gì vui xảy ra cả, ngày ngày đều bận bịu. Có lẽ là vì bận bịu cho nên không có thời gian nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn nữa.
Anh ấy hỏi tôi có còn viết nhật ký hay không.
Tôi nói tôi vẫn đang viết.
Anh ấy nói vậy là được rồi.
Chỉ là tôi bận bịu đến mệt, may mà đoàn làm phim sắp đóng máy rồi, tôi chỉ cần kiên trì tới lúc đó là được. Đợi sau khi kết thúc, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Phần diễn của Đàm Linh đã kết thúc ngày hôm qua, cô ta cười rất vui vẻ, rất nhiều người đều mang hoa đến chúc mừng cô ta, ôm cô ta, còn tôi không đi. Nhìn trạng thái của cô ta có vẻ không khác bình thường, tôi không rõ Kỷ Sơn Dã có nghe hiểu lời tôi nói với anh ta hay không, nếu như nghe hiểu được vậy thì anh ta đã tìm Đàm Linh nói chuyện hay chưa?
Thôi được rồi, không nghĩ nữa. Tại sao tôi phải để ý đến cuộc sống cá nhân của hai diễn viên? Thật đúng là ăn no rửng mỡ mà. Bọn họ yêu đương thế nào thì có liên quan gì đến tôi đâu? Đi nói với Kỷ Sơn Dã mấy lời đó rõ là vẽ vời thêm chuyện.
11.
Ngày 5 tháng 6 năm 2020
Bộ phim điện ảnh đóng máy rồi, cuối cùng tôi đã được giải thoát, mệt chết mất.
Nhưng còn chưa nghỉ ngơi được mấy hôm, tôi lại phải về trường mau mau viết luận văn. Rồi theo giáo viên hướng dẫn chạy vài ngày ở ruộng thí nghiệm, da sạm đi rất nhiều, rồi làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, không có thời gian rảnh. Có điều, so với hoàn cảnh ồn ã và hỗn độn ở đoàn làm phim lại có phần thoải mái hơn chút.
Sắp nghỉ hè rồi, tôi có thể về thăm bà ngoại, nhớ ngoại quá.
12.
Ngày 18 tháng 6 năm 2020
Hôm nay hot search bùng nổ, phòng làm việc của Kỷ Sơn Dã và của Đàm Linh đồng thời đăng thông báo, tuyên bố chia tay hòa bình.
Tôi ấn vào Weibo cả mười phút mà vẫn chưa mở được. Đợi đến khi mở được, lượt share hai bài đăng của phòng làm việc đã lên tới hơn một trăm nghìn lượt, bình luận thì cuộn trào mãnh liệt giống như thủy triều, tôi ấn vào bình luận chừng một phút mới xem được nội dung.
Yêu núi yêu sông: [???????]
Trần Băng Băng thích uống milk: [Mẹ nó!]
Khăn quàng nhỏ bé của anh Chung: [Đôi tình nhân bằng mặt không bằng lòng nhất giới showbiz cuối cùng đã chia tay.]
Revlon: [Tháng trước còn nhìn thấy Kỷ Sơn Dã thăm ban Đàm Linh ở đoàn làm phim "Mùa xuân nơi biển cả", sao đã chia tay nhanh thế? Tôi còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ tốt lắm cơ.]
Hôm nay Kỷ Sơn Dã chia tay chưa: [Một năm bốn tháng lẻ bảy ngày, tôi có thể sửa tên ID rồi.]
Tai yêu tinh: [Cho dù Đàm Linh quyết định thế nào, chúng em đều vĩnh viễn ủng hộ chị. Cách xa cuộc sống cá nhân của thần tượng chút, hoan nghênh mọi người quan tâm tới bộ phim mới của Đàm Linh "365 ngày yêu em", "Mùa xuân nơi biển cả".]
Thoát khỏi bình luận Weibo, tôi đọc bài đăng công khai chia tay của hai bên, lướt nửa đoạn trước và nửa đoạn sau, chỉ đọc nguyên nhân ở chính giữa, vì hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tính cách không hợp nên giờ quyết định quay về quan hệ bạn bè, hi vọng sau này đối phương phát triển càng ngày càng tốt.
Văn mẫu chia tay tiêu chuẩn của diễn viên, không có gì mới cả. Tài khoản marketing ùn ùn kéo tới chia sẻ bài của hai người, bắt đầu phỏng đoán nguyên nhân chia tay thực sự của Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh.
Có người nói, là Đàm Linh không chịu nổi áp lực khi hẹn hò với Kỷ Sơn Dã cho nên mới chọn chia tay, dù sao trước kia có rất nhiều người không thích bọn họ.
Cũng có người nói, là Kỷ Sơn Dã đã hết cảm giác mới mẻ, không thích Đàm Linh nữa.
Từ lúc sự kiện công khai trên mạng đến bây giờ, tài khoản cá nhân của Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh đều không chia sẻ bài đăng của phòng làm việc, chỉ có vô số bình luận suy đoán bên dưới.
Tôi tắt điện thoại, không xem Weibo nữa. Nhớ đến chuyện trước đó ở đoàn làm phim, không phải là vì tôi nói mấy câu kia với Kỷ Sơn Dã, anh ta đoán được gì đó, đi tìm Đàm Linh nên hai người họ mới chia tay đó chứ?
Tôi sai rồi sao? Tôi không chắc lắm rốt cuộc vì sao hai người chia tay, không phải vì tôi thật đâu nhỉ, càng nghĩ càng không hiểu nổi. Trước đó hai người họ hẹn hò, tôi không hiểu, giờ đến khi bọn họ chia tay, tôi cũng không rõ.
Thật là đau đầu, không nghĩ nữa.
13.
Ngày 24 tháng 6 năm 2020
Nghỉ hè năm nay không về quê được vì tôi lại nhận việc, vẫn là chị Mạnh tìm giúp tôi.
Nguyên nhân vẫn thế, không có tiền. Học phí thạc sĩ, tiền sinh hoạt, khoản nào cũng đều phải tốn một số tiền lớn. Tiền tôi để dành, còn chưa kịp nóng đã phải nộp rồi. Tôi không thể nhận tiền của bà ngoại, ngoại lớn tuổi rồi, cho tôi từng đó tiền thì ngoại biết làm sao.
Lần trước tới đoàn làm phim làm thay, chị Mạnh nói thiếu ơn tôi, bảo con người tôi không nhiều chuyện, không gây phiền phức, kỹ thuật trang điểm cũng không có khuyết điểm gì, chị ấy quen tôi nhiều năm rồi, hiểu khá rõ tình cảnh của tôi, thế nên lần này muốn để tôi theo đoàn làm phim lớn, quay một bộ phim kinh dị tên là "Tuần hoàn tử vong", đạo diễn, quay phim, biên kịch rồi các thành viên nòng cốt đều là những người tốt nhất. Chị ấy nói tôi có thể theo đoàn làm phim này là điều biết bao người thèm muốn mà không được.
Đương nhiên tiền lương sẽ là một khoản rất lớn, nhiều hơn rất nhiều so với những khoản tôi kiếm trước đó.
Tôi không có ý kiến, kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn tôi cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, điều khiến tôi khó hiểu là lại có nhân bánh rơi trúng đầu tôi.
Chỉ có điều, lần này hơi khác. Chị Mạnh nói tôi phải ở đoàn làm phim ba tháng, đi theo đoàn, từ lúc khai máy đến khi đóng máy đều phải ở đó. Hơn nữa đoàn làm phim quay phim ở một ngọn núi lớn, điều kiện khá tệ, bình thường nhiệm vụ làm việc đều rất vất vả. Tôi nghĩ đến thời gian nghỉ hè, rồi lại nghĩ đến khoản tiền kia, nghĩ thế nào cũng đều không muốn bỏ qua.
Cho nên, tôi gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, chỉ nói là đi làm thêm, không nói cụ thể là làm gì, hỏi thầy rằng khi khai giảng tôi có thể xin nghỉ một thời gian không tới trường hay không, nhưng bài tập cần làm thì tôi vẫn sẽ làm. Giáo viên hướng dẫn hỏi tôi xin nghỉ bao lâu, tôi nhỏ giọng nói, khoảng một tháng.
Thật ra giáo viên hướng dẫn biết rõ hoàn cảnh của tôi, cũng biết tôi không có tiền. Sinh viên có thành tích vượt trội, vừa học vừa làm, thân thế thê thảm, mỗi giáo viên đều sẽ đặc biệt chú ý. Hơn nữa, thầy ấy còn biết một ít về chuyện của bố tôi, tuy rằng thầy không nói gì nhưng từ ánh mắt thầy nhìn tôi lúc bình thường, tôi có thể cảm giác được thầy thấy tôi đáng thương.
Giáo viên hướng dẫn yên lặng một lúc rồi đồng ý, dặn tôi quay về nhớ học bù là được. Dù sao mới khai giảng cũng không nhiều tiết lắm. Thầy ấy đúng là người tốt mà.
14.
Ngày 27 tháng 6 năm 2020
Mấy nay tôi rất bận, bận thu dọn đồ đạc. Mai phải vào đoàn làm phim rồi, đoán chừng là mệt chết thôi. Không muốn viết nhật ký nữa, tạm thời gác lại đã. Tạm biệt.
---
Lời tác giả:
Phần một cuốn Nhật ký đến đây là kết thúc. Tiếp theo bắt đầu chuyện quá khứ, chuyển sang ngôi thứ ba, có điều sau đó có thể còn nhật ký. Hy vọng mọi người đọc vui vẻ.