Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 31.3

Lúc này, không khí trong thư phòng trở nên đình trệ, áp bách vô hình tuôn trào hướng Tôn Liên, khiến hắn không nhịn được mà muốn thoát đi.

Tôn Liên quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run.

Chu phó quan biết Lục Hoài tức giận, hắn lấy lại bình tĩnh, súng trong tay vẫn hướng về Tôn Liên.

Thanh tuyến của Lục Hoài rất thấp: "Ngươi và chủ thuyền có thù oán?"

Chỉ cần nghĩ đến những người dân vô tội phải uổng mạng kia, Lục Hoài liền cảm thấy tức giận.

Tôn Liên ngẩng đầu, cho rằng Lục Hoài tin những gì hắn nói, liền nói liên tục: "Tam thiếu, chủ thuyền kia và ta thực sự......"

Còn chưa dứt lời, họng súng đen như mực đã nhắm ngay hắn. Lục Hoài cầm lấy súng, ngón trỏ hơi gập, kéo cò.

Súng vang một tiếng "Phanh", viên đạn lạnh băng đánh trúng đùi của Tôn Liên.

Trên đùi Tôn Liên truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn ấn chân, mồ hôi lạnh ròng ròng: "Tam thiếu...... Ta sai rồi...... Ngài tha thứ ta đi."

Mặt của Lục Hoài không chút biểu tình: "Vì sao ngươi phải làm chuyện này?"

Tôn Liên không dám nghĩ nhiều, hắn cực kỳ sợ hãi. Hắn dập đầu không ngừng, trên mặt đất truyền đến tiếng vang "Thùng thùng".

"Lục Tam thiếu, ngài tha ta đi, ngài tha ta đi......"

Lục Hoài liếc Chu phó quan một cái, ngữ khí lạnh lùng: "Thả hắn đi."

Chu phó quan không hề kinh ngạc, hắn biết hết thảy đều trong sự khống chế của Lục Hoài. Hắn cúi đầu nói "Vâng.", buông súng, lui ra sau vài bước.

Tôn Liền vui mừng trong lòng, hắn vẫn dập đầu, ngoài miệng nói: "Cám ơn Tam thiếu, cám ơn Tam thiếu......"

Trán của Tôn Liên đã tím bầm, nhưng hắn giống như không phát hiện, vẫn cứ dập đầu. Chu phó quan lạnh giọng: "Còn không đi?"

Tôn Liên che chân đứng lên, bước chân lảo đảo rời đi. Tuy chân không tiện, nhưng tốc độ của Tôn Liên vẫn rất nhanh, hắn sợ Lục Hoài đổi ý.

Lục Hoài: "Theo sau." Chu phó quan đáp "Vâng."

Đáy mắt của Lục Hoài giống như cất chứa gió lốc. Hắn thả Tôn Liên đi, là muốn nhìn xem Tôn Liên có tự loạn đầu trận tuyến, đi tìm độc thủ sau màn kia hay không.

Nhưng Lục Hoài rõ ràng tính tình của người nọ, lòng nghi ngờ rất nặng. Chỉ sợ không bao lâu nữa Tôn Liên sẽ không còn sống trên đời.

Tôn Liên đi ở trên đường, không thể ức chế được sự kích động trong lòng. Tôn Liên không ngốc, hắn biết Lục Tam thiếu muốn thông qua hắn tìm chủ nhân.

Nhưng Lục Tam thiếu nhất định phải thất vọng rồi. Tính mạng của hắn là do chủ nhân cứu, cả đời này hắn đều sẽ trung với chủ nhân.

Tôn Liên đi tới nhà ga, mua một vé xe đi Bắc Bình, chủ nhân hiện đang ở Nam Kinh, hắn tuyệt đối không bại lộ vị trí của chủ nhân.

Tôn Liên cầm vé xe, đang chuẩn bị đi về phía trước.

Lúc này, tiếng súng vang lên, viên đạn bay đến từ phía sau Tôn Liên, xuyên qua ngực của hắn.Bước chân của hắn khựng lại, cơ thể ngã xuống trên mặt đất.

Đáng tiếc, Tôn Liên vĩnh viễn cũng không biết người giết hắn chính là chủ nhân mà hắn nguyện trung thành.

Nam Kinh.

Một người nam nhân ngồi ở trong phòng. Tuy trong phòng bật đèn, nhưng cả người hắn giống như ẩn trong bóng đêm, không thấy rõ được khuôn mặt.

Ánh trăng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, ánh sáng trắng tinh càng khiến hơi thở của nam nhân âm trầm hơn. Người nam nhân này giống như thợ săn đang ngủ đông trong đêm tối, nguy hiểm, áp lực.

Một người đi đến, cúi đầu: "Chủ nhân, Tôn Liên đã chết."

Thanh âm của nam nhân có chút khàn khàn: "Ân."

Bến người nam nhân có một người đang ngồi, hắn mở miệng: "Mạc......"

Chưa nói xong, nam nhân kia đã giơ tay tát người nọ một cái, lực rất lớn, mặt của người nọ lập tức sưng lên.

Người vừa bị đánh ngẩn ra, nam nhân không chút để ý mà dựa vào ghế, thanh âm âm trầm vang lên: "Ta nói rồi, ta không thích người khác nói từ này."

Hắn hận dòng họ Mạc này nhất.

Giống như nghẹn ở họng.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn chỉ là một cái tư sinh tử.

Người nọ che mặt, cắn răng nói: "Vâng."

Nơi khác, Tôn Liên chết ở nhà ga, Chu phó quan lập tức trở về phủ Đốc Quân.

Chu phó quan bẩm báo với Lục Hoài: "Tam thiếu, Tôn Liên đã chết."

Lục Hoài không nói gì, thần sắc của hắn nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì cả.

Chu phó quan biết Lục Hoài nghe được, hắn cúi đầu, đứng ở một bên.

Lục Hoài đã sớm biết Tôn Liên không có khả năng còn tồn tại đi ra Thượng Hải. Người nọ không những giết chết thuộc hạ của mình, mà còn hại chết tính mạng một thuyền, khiêu khích Lục Hoài.

Lục Hoài thật tự trách, nếu hắn phát hiện sớm hơn, những người dân đó sẽ không uổng mạng.

Lục Hoài mở miệng: "Người nhà của người bị hại đã được trấn an tốt chưa?"

Chu phó quan cúi đầu: "Chuyện này thuộc hạ đã làm người đi làm."

"Ân." Lục Hoài nhàn nhạt nói, "Nhanh lên."

"Vâng, Tam thiếu."

Cuối thu, nhiệt độ không khí rất thấp, không khí trong phòng lạnh lẽo đến cực điểm, giống như mùa thu rét lạnh bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Hoài ngồi trong bóng tối thật lâu. Trời sắp sáng, hắn lại không có nửa điểm buồn ngủ.

Lục Hoài đứng lên, đi đến bên cửa sổ, khí lạnh ùa vào trong nháy mắt, đầu óc của hắn vô cùng thanh tỉnh.

Đêm nay quá dài, lạnh lẽo giống như mùa đông sắp đến.

Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ tới nữ hài kia.

Nàng bình tĩnh, không chút hoang mang khi gặp chuyện.

Nàng luôn như vậy, vững vàng lại dũng cảm, giống như không có việc gì có thể đánh mất dũng khí của nàng.

Nhớ tới nàng, Lục Hoài cảm thấy, cuối mùa thu năm nay hình như không lạnh như trước.

Buổi sáng, thời điểm Chu phó quan đi vào thư phòng, nhìn thấy Lục Hoài đang chuẩn bị châm xì gà trong tay.

Hắn biết Tam thiếu ở thư phòng cả đêm, đang định khuyên giải.

Không ngờ, Lục Hoài lại mở miệng trước.

"Diệp Nhị tiểu thư gần đây như thế nào?"

Một tiếng "bang", xì gà được châm lửa, Lục Hoài không đưa tới bên miệng, mà nhìn về phía Chu phó quan, chờ hắn trả lời.

Diệp Nhị tiểu thư?

Chu phó quan ngẩn người, nhanh chóng trả lời.

"Diệp Nhị tiểu thư đồng ý với Cửu gia, sẽ đi uống trà ở Hằng Hưng đúng hẹn."

Chu phó quan còn chờ Lục Hoài hỏi chuyện, nhưng hắn lại thật lâu không mở miệng, chậm chạp đưa xì gà tới bên miệng.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Đáy mắt của Lục Hoài có ánh sáng nhạt chớp động.

Ánh mắt của hắn dừng ở xì gà đã tắt một chút.

Không phải Thẩm Cửu muốn cho bọn họ gặp mặt sao?

Ân, vậy để Thẩm Cửu làm bậy thôi.

Chu phó quan lên tiếng "Vâng", liền chuẩn bị rời khỏi phòng. Ở khắc cuối cùng đóng cửa phòng lại, hắn thấy Tam thiếu nghiền tắt cây xì gà chưa bao giờ được dùng kia.

Ánh lửa vốn bập bùng nháy mắt tắt.

***

Hôm sau là ngày hẹn gặp mặt của Thẩm Cửu và Diệp Sở.

Vì bảo đảm cuộc gặp mặt giữa Diệp Sở và Lục Hoài không có sai sót, hôm trước, Thẩm Cửu dậy thật sớm, đi quán trà Hằng Hưng điều tra địa hình.

Mỗi hành động của Lục Hoài đều bị rất nhiều người chú ý, nếu có nửa điểm lọt vào tai phóng viên, nhất định sẽ truyền tai tiếng này đến rầm rộ.

Nếu tiểu nha đầu của Lục Hoài lên mặt báo, Thẩm Cửu tin tưởng, Lục Hoài tuyệt đối không cao hứng.

Thẩm Cửu cũng không muốn cho người khác biết hắn đang giúp Lục Hoài theo đuổi nữ nhân, hắn không thể tiết lộ việc này cho bất cứ kẻ nào.

Bởi vậy, người ngoài chỉ biết Thầm Cửu gia của Thanh Hội phải lòng một nữ học sinh, gióng trống khua chiêng mời nàng vài lần.

Thẩm Cửu hành sự quái đản, ra bài không ấn lẽ thường. Bất cứ việc gì hắn làm đều sẽ không làm người cảm thấy kỳ quái. Không ai chú ý nữ học sinh Trung học Tín Lễ đó rốt cuộc là ai.

Một chiếc ô tô màu đen dừng lại tước cửa quán trà Hằng Hưng, Thẩm Cửu mặc một bộ áo dài màu trắng, đội mũ màu đen, xuống xe.

Trước khi Thẩm Cửu xuống xe, Tào An đã giành trước mà mở ô ra, che ánh mặt trời: "Cửu gia, ánh nắng bên ngoài rất gắt, đừng phơi bị thương."

Thẩm Cửu đập mạnh Tào An một phát: "Đến cửa quán trà chỉ có một đoạn, Cửu gia ta đường đường là nam tử hán, ngươi che ô làm gì? Này không phải khiến người khác chê cười sao!"

Tào An: "......"

Tào An yên lặng thu hồi ô, từ lần trước thành công mời Diệp Sở, hắn liền vẫn luôn cho rằng Diệp Sở tiểu thư thích người mi thanh mục tú.

Ngũ quan của Cửu gia không gì có thể bắt bẻ, ngày mai hắn muốn gặp Diệp Sở tiểu thư, nếu làn da phơi ra vấn đề, Tào An không chịu trách nhiệm được.

Thẩm Cửu vào quán trà Hằng Hưng, Tào An nhanh chóng đi theo, phía sau còn có một đám người vạm vỡ của Thanh Hội.

Tiểu nhị bị trận thế này dọa tới rồi, hắn vội vàng đón lên, lắp bắp mói: "Cửu...... Cửu...... Cửu gia......"

Thẩm Cửu nhàn nhạt nhìn hắn: "Lão bản đâu?"

Lưng của tiểu nhị chợt lạnh, hắn không hiểu tại sao quán trà Hằng Hưng lại chọc tới Cửu gia của Thanh Hội. Nếu quán trà đổ, không biết sau này hắn sẽ đi đâu được.

"Dong dài làm cái gì?" Tào An trừng hắn, "Cửu gia bảo ngươi đi tìm lão bản."

"Vâng...... Cửu gia......"

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ mà gọi lão bản tới, lão bản nhìn thấy Thẩm Cửu, nghĩ thầm không biết vị gia này muốn làm chuyện gì. Quán trà của bọn họ mới mở không lâu, cũng không làm chuyện xấu gì a.

Lão bản đang não bổ đến lợi hại, không ngờ Tào An tiến lên một bước.

"Lão bản, hôm nay Thanh Hội chúng ta bao hết quán trà!"

"Nhưng......" Lão bản chần chờ. Tuy hắn không muốn đắc tội Cửu gia, nhưng bên này có rất nhiều khách quý, hắn cũng không đắc tội được nha.

Thẩm Cửu nhướng mày: "Tào An, đưa tiền!"

"A?" Tào An sờ túi tiền, trong lòng có chút luyến tiếc, rõ ràng chỉ là một câu là giải quyết được mà. Bọn họ còn mở sòng bạc đâu...... Đưa tiền làm gì nha.

Thẩm Cửu nâng cao thanh âm: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, mua đồ phải trả tiền! Để cho người khác cảm thấy Thanh Hội chúng ta ỷ thế hiếp người sao?"

Thẩm Cửu vừa nói xong, Tào An lập tức đưa tiền ra.

Lão bản thu tiền, vui vẻ ra mặt: "Cám ơn Cửu gia, cám ơn Cửu gia, tiểu nhân liền đi sắp xếp."

Tào An nhìn quần chúng run bần bật rời đi quán trà, nghĩ thầm, chả lẽ Thanh Hội không phải ỷ thế hiếp người sao......

Thấy Tào An ngốc tại chỗ, Thẩm Cửu lại đập mạnh hắn một cái: "Còn không đi mau!"

Tào An đứng thẳng người, làm bộ làm tịch hành lễ: "Vâng! Cửu gia."

Thẩm Cửu bĩu môi, nhìn hành vi này của Tào An, thật làm ra vẻ.

Thẩm Cửu chậm rì rì đi lên tầng, hắn đã sớm hỏi thăm rõ ràng, Lục Hoài và Tống Duẫn sẽ bàn chuyện ở cái phòng kia. Đến lúc đó, hai phòng bên cạnh cũng bị dọn sạch, có người trông coi.

Thế này đúng là tạo cơ hội cho Thẩm Cửu, hắn thuận tiện bao toàn bộ quán trà Hằng Hưng vào ngày mai, đến lúc đó cả tầng, trừ bỏ ba phòng kia, tất cả phòng khác đều là người của Thanh Hội.

Thẩm Cửu nhìn hành lang của tầng này, phát hiện Lục Hoài chỉ cần rời đi phòng kia, tất nhiên sẽ phải đi qua một ngã rẽ.

Nếu hắn để Diệp Sở đi ra từ bên kia, thời cơ thích hợp, tuyệt đối có thể đụng phải Lục Hoài.

Thẩm Cửu không biết, nếu hắn nhét đầy người trong quán trà Hằng Hưng, chẳng lẽ sẽ không bị Lục Hoài phát hiện sao? Tất cả chẳng qua là ở trong sự khống chế của Lục Hoài mà thôi.

"Tào An." Thẩm Cửu kêu một tiếng.

Tào An trả lời cực nhanh: "Cửu gia!"

"Tào An, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?" Thẩm Cửu chỉ chỗ rẽ, "Hai người đi đến đây, có phải là sẽ vừa vặn đâm vào trong lòng hay không?"

Tào An nheo mắt, đâm vào trong lòng? Cửu gia quả nhiên lợi hại, nghĩ tới cách làm Diệp Sở tiểu thư đụng vào trong lòng hắn.

Đừng nhìn Cửu gia bình thường không quan tâm tới các cô nương, mỗi ngày đánh đánh giết giết. Không ngờ, chỉ cần Cửu gia động lòng, đầu liền thông suốt!

"Cửu gia uy vũ." Tào An giơ ngón tay cái, "Nếu có thể khiến Diệp Sở tiểu thư bị ngã, làm một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân liền càng tốt."

Ánh mắt của Thẩm Cửu quét lại đây, Tào An thấy hắn không nói chuyện, cho rằng mình nói sai, nhanh chóng câm miệng. Không ngờ, giây tiếp theo Thẩm Cửu mở miệng.

"Chủ ý không tệ."

"Vâng! Cửu gia."

Thẩm Cửu lại gọi hai người vạm vỡ: "Ngày mai, các ngươi chặn ở cuối hành lang, không được để Diệp Sở tiểu thư rời đi."

Hai người kia cực kỳ cường tráng, tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền không cho một con muỗi bay qua.

"Nhớ kỹ! Không được thương tổn Diệp Sở tiểu thư!" Thẩm Cửu căn dặn, "Còn phải luôn mỉm cười với nàng."

Tào An gật đầu, cửu gia chính là không giống người khác, ngay cả hẹn hò đều có các huynh đệ cùng đi.

Diệp Sở tiểu thư thấy được, chắc chắn cho rằng Cửu gia của chúng ta có khí thế phi phàm!

Các huynh đệ của Thanh Hội ai cũng có vẻ mặt hung ác, nhưng thấy Diệp Sở tiểu thư, cần phải mỉm cười. Thành ý của Cửu gia có thể cảm động đất trời, tuyệt đối có thể cảm động Diệp Sở tiểu thư.

Bao hết quán trà Hằng Hưng, nhét đầy người của mình vào tầng này, mỗi gã sai vặt đều phải được căn dặn kỹ càng...... Mấy việc vặt này liền giao cho Tào An.

Thẩm Cửu xác định phòng hẹn ngày mai xong, để Tào An lại xử lý, chính hắn trở về hội sở Đại Đô Hội.

Tào An tự chủ trương, vì khiến Cửu gia cao hứng, hắn quyết định phải sửa sang căn phòng này.

"Ngươi! Đi mua bình hoa tới, không được là màu xám xịt."

"Ngươi! Đi lấy ít hoa hồng tới,"

"Lấy nhiều chút, chất đầy căn phòng này." Tào An nghĩ đến Thẩm Cửu dặn dò, lập tức sửa miệng, "Phải trả tiền! Không được đoạt!"

"......"

Ở trong căn phòng tràn ngập cánh hoa hồng này, thực nhanh sẽ tiến hành buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của Cửu gia.

Trong lòng Tào An tràn ngập chờ mong.

Còn kết quả như thế nào, phải nhìn ngày mai.
Bình Luận (0)
Comment