Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 32

Nháy mắt liền tới ngày Lục Hoài và Tống Duẫn gặp mặt ở quán trà Hằng Hưng. Tự nhiên, Thẩm Cửu mời Diệp Sở, hai người bọn họ cũng muốn đi quán trà một chuyến.

Tống Duẫn là đường ca của Tống Thiến Như, mà Tống Thiến Như là ai?

Nữ nhân lớn mật theo đuổi Lục gia Tam thiếu, liên tiếp bị bỏ qua, vẫn cứ dính lên như thuốc cao bôi trên da chó.

Chuyện Tống Thiến Như theo đuổi Lục Hoài vô cùng rầm rộ. Nàng còn bị Tống Bộ trưởng Bộ ngoại giao bắt về Nam Kinh. Tất cả người ở Bến Thượng Hải đều biết, Tống Ngũ tiểu thư không biết xấu hổ, lì lợm la liếm.

Nhưng Tam thiếu lại chưa từng liếc nhìn nàng một cái.

Tống Thiến Như không phải một kẻ dễ chọc, tính tình táo bạo, động một chút là đánh chửi nha hoàn, thậm chí, nàng còn mắng cả tiểu thư danh viện. Người như vậy sẽ không có danh tiếng tốt.

Bởi vậy, mọi người chỉ coi Tống Thiến Như là cái chê cười.

Từ sau khi Tống Thiến Như biết đường ca của nàng sắp gặp Lục Tam thiếu, nàng liền nghĩ kỹ biện pháp rồi. Bị Tam thiếu từ chối thì sao chứ?

Cùng lắm thì lại tỏ tình một lần.

Tống Thiến Như cũng không biết, lúc trước Lục Hoài vẫn luôn giữ vài phần mặt mũi cho nàng, không phải bởi vì nàng, mà là bởi vì phụ thân của nàng là Bộ trưởng Bộ ngoại giao.

Lục Hoài rõ ràng không gần nữ sắc, lại chưa từng buông lời quá tàn nhẫn, chỉ là hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nàng. Tống Thiến Như lại tự cho là hắn có hảo cảm với nàng.

Rốt cuộc, nữ truy nam cách tầng sa. Nếu trong lòng hắn thật sự có nàng, nàng lại tỏ tình mấy lần, hắn liền rõ ràng.

Tống Thiến Như chuẩn bị đầy đủ, xuất phát từ Nam Kinh.

Nơi khác, Diệp Sở đang vội vàng giải quyết bữa tối trong nhà. Nàng đã báo cho người trong nhà, buổi tối sẽ đi ra ngoài một chuyến, bảo đảm sẽ an toàn trở về.

Nàng đồng ý với Thẩm Cửu, đi uống trà ở quán trà Hằng Hưng.

Đừng nhìn Thẩm Cửu lớn lên như yêu nghiệt, hắn tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Nếu tâm tư của hắn không đủ thâm trầm, thì sao có thể còn sống ở Bến Thượng Hải?

Hôm nay là ngày hẹn với Thẩm Cửu, Diệp Sở thật ra cũng không hoảng loạn. Rốt cuộc chỉ là đi gặp mặt, Thẩm Cửu không phải loại người sẽ tàn nhẫn với người lạ, nàng cũng không lo lắng.

Diệp Sở hoàn toàn không biết, kỳ thật cuộc gặp mặt này, chỉ là vì Thẩm Cửu muốn chế tạo cơ hội cho nàng và Lục Hoài.

Diệp Sở tìm một bộ quần áo đơn giản lại khéo léo, tận lực làm bề ngoài của nàng không hề có lực uy hiếp, như vậy là có thể khiến Thẩm Cửu bớt cảnh giác.

Thu thập tất cả xong, Diệp Sở ra cửa.

Nàng đi tới quán trà Hằng Hưng, mới vừa đi vào, liền có một người đón tiếp.

Người nọ cười nói: "Ngài là tiểu thư Diệp Sở đi, Cửu gia đã tới rồi, để ta tới tiếp ngài." Diệp Sở hơi gật đầu, đi theo hắn.

Đi vào phòng, một người nam nhân đã ngồi ở đó.

Khuôn mặt của hắn rất tinh xảo, xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, nhìn qua vô cùng mê người.

Đúng là Thẩm Cửu.

Diệp Sở thầm nghĩ, đúng là yêu nghiệt.

Vì không để Lục Hoài phát hiện, Thẩm Cửu đã đi vào quán trà Hằng Hưng trước, đợi ở đây một lúc. Hắn cho người quét sạch sẽ đống hoa hồng Tào An bố trí lúc trước.

Đầu óc của Tào An thật không nhanh nhạy, Thẩm Cửu không muốn để ý đến hắn.

Thẩm Cửu biết rõ, trước khi Diệp Sở tới quán trà, Lục Hoài đã vào phòng bên, bắt đầu bàn chuyện với Tống Duẫn.

Hơn nữa, Thẩm Cửu để thuộc hạ nhìn chằm chằm Lục Hoài. Khi nào Lục Hoài bàn việc xong, liền lập tức báo cho hắn, vậy là hắn liền có thể sắp xếp cho Diệp Sở và Lục Hoài ngẫu nhiên gặp được.

Thẩm Cửu tự nhận kế hoạch của hắn hoàn mỹ vô khuyết, nhưng kỳ thật tất cả đều đã ở trong sự khống chế của Lục Hoài.

Khi Diệp Sở đi vào, Thẩm Cửu cũng nhìn về phía nàng. Thiếu nữ ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan còn có chút non nớt, nhưng cũng minh diễm, đã là cái tiểu mỹ nhân xuất sắc.

Chẳng qua là cái tiểu nha đầu.

Không biết Diệp Sở có cái gì đặc biệt có thể bị Lục Hoài coi trọng. Không phải là làn da trắng chút, đôi mắt lớn chút, dáng người cao chút, nga đúng rồi, còn có thanh âm cũng dễ nghe hơn người bình thường sao.

Diệp Sở nói một tiếng: "Cửu gia."

Thẩm Cửu chỉ hướng đối diện: "Ngồi đi."

Sau khi Diệp Sở ngồi xuống, nhìn Thẩm Cửu: "Không biết hôm nay Cửu gia gọi ta tới có chuyện gì?"

Thẩm Cửu: Tiểu nha đầu, gan rất lớn, cư nhiên dám chủ động hỏi chuyện.

Phía trước khi Thẩm Cửu mời người uống trà, những người đó vừa nhìn thấy mặt của hắn, trừ bỏ gọi một tiếng Cửu gia, cái gì khác cũng không dám nói.

Một đám đều sợ tới mức mềm cả chân, đầu cũng không dám ngẩng lên, đừng nói hỏi chuyện, ngay cả đứng cũng không vững.

Diệp Sở chỉ là một nữ sinh mười lăm, mười sáu tuổi, lông còn chưa mọc hết, lại dám chủ động hỏi chuyện.

A, thật hiếm lạ.

Thẩm Cửu hỏi rất có hứng thú: "Tiểu nha đầu, ngươi biết ta là ai sao?"

Diệp Sở thần sắc thong dong, nhàn nhạt nói: "Thẩm Cửu gia là thủ lĩnh của Thanh Hội, Bến Thượng Hải ai không biết."

Thẩm Cửu tò mò: "Vậy sao ngươi không sợ ta?"

Diệp Sở rũ mắt, chậm rãi nói: "Ta một không trộm, hai không đoạt, làm người làm việc đều bằng phẳng, vì sao ta phải sợ?"

"Hơn nữa......" Diệp Sở liếc Thẩm Cửu một cái, "Trước giờ Thẩm Cửu gia làm việc công chính, hôm nay lại là Cửu gia mời ta uống trà, ta liền càng không cần phải sợ."

Diệp Sở nói được quang minh lỗi lạc, nàng làm việc không thẹn với lòng, chẳng sợ ngồi đối diện chính là Thẩm Cửu gia, nàng cũng không cần thiết co rúm.

Thẩm Cửu nhướng mày: Tiểu nha đầu, còn rất kiêu ngạo.

Không hổ là cô nương mà Lục Hoài coi trọng, bộ dáng cao ngạo này thật rất giống Lục Hoài.

Thẩm Cửu: "Tiểu nha đầu, hôm nay ta gọi ngươi tới, chỉ là tùy tiện tâm sự." Tâm sự xong liền cho ngươi đi gặp Lục Hoài.

Diệp Sở yên lặng nhìn Thẩm Cửu, chờ hắn nói.

Thẩm Cửu nghĩ, hắn muốn tác hợp Lục Hoài và tiểu nha đầu này, trước phải biết Lục Hoài có hình tượng gì trong lòng tiểu nha đầu.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay, trước khi Lục Hoài và Diệp Sở ngẫu nhiên gặp được, hắn phải dò hỏi tình hình một chút.

Nhỡ đâu Lục Hoài có phương diện nào không hợp ăn uống của tiểu nha đầu, hắn cũng có thể đúng lúc sửa đúng một chút. Rốt cuộc, Lục Hoài thật vất vả mới động lòng với một nữ nhân, thật sự không dễ dàng.

Đôi mắt của Thẩm Cửu xoay chuyển: "Tiểu nha đầu, ngươi gặp qua Lục Hoài, ngươi cảm thấy hắn là dạng người gì."

Nghe vậy, Diệp Sở nghĩ thầm, quả nhiên Thẩm Cửu vì Lục Hoài mới tìm nàng uống trà, nàng liền gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, yên lặng xem chuyển biến.

Diệp Sở trầm tư, tuy lúc trước Lục Hoài thử nàng, còn sai người theo dõi nàng, nhưng sau hắn cũng đã xin lỗi nàng rồi.

Hơn nữa, đời trước tuy Diệp Sở và Lục Hoài là phu thê giả, nhưng nàng vẫn dựa vào danh hiệu Đốc Quân phu nhân, mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Lại nói tiếp, tâm địa của Lục Hoài xác thật rất tốt.

Diệp Sở mở miệng: "Người tốt."

Thẩm Cửu kéo khóe miệng, đây là câu trả lời gì? Xem ra tiểu nha đầu này thật cẩn thận, lời nói trung quy trung củ, không có chút ý tứ.

Lục Hoài làm Thiếu soái, Thẩm Cửu vốn tưởng, tốt xấu Diệp Sở sẽ nói cao lớn uy mãnh, khí chất bất phàm gì đó để hình dung Lục Hoài. Không ngờ Diệp Sở dùng hai chữ người tốt liền đuổi hắn.

Thật là có lệ.

Thẩm Cửu lại nghĩ, biết đâu tiểu nha đầu này thẹn thùng, da mặt mỏng, cho nên không dám nói ra ý tưởng chân thật.

Ân, nhất định là như thế này. Thẩm Cửu quyết định chậm rãi tới, từng bước hướng dẫn Diệp Sở nói ra lời trong lòng.

Thẩm Cửu nói: "Người tốt trên đời nhiều như vậy, tiểu nha đầu, ngươi xem, ta chính là người tốt lớn lên đẹp." Thẩm Cửu chỉ bản thân, vẻ mặt cao ngạo, vô cùng tự tin về bản thân.

Sau đó, Thẩm Cửu lại chỉ Tào An, vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi nhìn Tào An xem, hắn cũng là người tốt, nhưng hắn lớn lên thật không ra gì."

Ở trước mặt Diệp Sở, Thẩm Cửu đã nói thật uyển chuyển. Tào An đâu chỉ xấu a, đầu óc của hắn cũng không nhanh nhạy.

Thẩm Cửu thở dài một hơi, ai, sao hắn lại có một thuộc hạ như vậy đâu.

Tào An: Ta chỉ là bối cảnh, vì sao nằm cũng trúng đạn?

Tào An rất muốn hô to, Cửu gia, ngài đừng ghét bỏ ta, tuy ta lớn lên xấu, nhưng ta có trái tim trung thành và tận tâm a.

Nghe được Thẩm Cửu nói, Diệp Sở nghĩ đến cảnh tượng lần trước ở Trung học Tín Lễ, Tào An và mấy người của Thanh Hội kia cười với nàng, đại hán bưu hãn càng cố cười sáng lạng.

Diệp Sở cười phụt một tiếng.

Tào An thấy động tác của Diệp Sở, rơi lệ trong lòng. Xem ra tiểu thư Diệp Sở cũng đồng ý với những gì Cửu gia nói, hắn lớn lên xấu như vậy sao, ô ô ô.

Tào An nhìn Diệp Sở, lại nhìn Thẩm Cửu, sau đó lại ngẫm lại bản thân, sao trên thế giới lại có nhiều người đẹp như vậy. Tào An vốn mặt xấu, lúc này càng kéo dài.

Thẩm Cửu ở một bên xem, như vậy nhìn, Tào An giống như càng xấu. Thẩm Cửu cảm thấy đau ngực, hắn vội vàng chuyển ánh mắt tới trên người Diệp Sở để rửa mắt.

Thẩm Cửu tiếp tục nói: "Tiểu nha đầu, vậy ngươi cảm thấy Lục Hoài lớn lên như thế nào?"

Diệp Sở nói: "Cửu gia, ngài và Tam thiếu quen thuộc như vậy, ta cảm thấy ngài càng rõ hơn ta."

Diệp Sở cảm thấy lời này không có ý nghĩa, nàng không cần thiết phải trả lời.

Thẩm Cửu lười biếng dựa vào ghế, ngữ khí mang theo vài phần áp bức: "Tiểu nha đầu, nói mấy câu đi, ngươi sẽ không không cho Cửu gia ta mặt mũi đi."

Thẩm Cửu: Tiểu nha đầu thật là kiêu ngạo đến trên trời.

Tuy Diệp Sở không vui, nhưng đời này nàng có thể thiếu mấy địch nhân liền thiếu, không nên tìm nhiều trở ngại cho chính mình.

Diệp Sở nghiêm túc tự hỏi, Lục Hoài có chiếc mũi thẳng thắn, ngũ quan thâm thúy, thân hình cũng cao lớn hơn người bình thường, hình như cả khuôn mặt cũng không tìm ra một chỗ không tốt.

Nàng thường xuyên nghe được người khác thảo luận Lục Hoài. Tuy tính tình của Lục Tam thiếu lạnh lùng, nhưng khuôn mặt kia thật sự thanh tuyển phi phàm. Chỉ cần có Lục Tam thiếu ở, những người khác đều ảm đạm thất sắc.

Nếu Lục Tam thiếu có thể ôn nhu chút, sẽ có càng nhiều nữ tử yêu hắn.

Diệp Sở nhàn nhạt nói: "Cũng không tệ lắm."

Ánh mắt của Thẩm Cửu sáng lên, tiểu nha đầu mạnh miệng, lời này đã là đánh giá cực cao. Điều này chứng tỏ nàng rất vừa lòng với diện mạo của Lục Hoài.

Nhưng mà, nói cũng đúng, toàn bộ Bến Thượng Hải không có mấy khuôn mặt có thể đẹp hơn Lục Hoài. Ân, hắn tính một cái.

Thẩm Cửu lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy tính tình của Lục Hoài như thế nào?"

Diệp Sở nghĩ thầm, này không phải rõ ràng sao, mỗi người đều biết tính tình của Lục Hoài lạnh lùng, hơn nữa không gần nữ sắc.

Diệp Sở lại nghĩ đến lần ở hiệu sách, Lục Hoài xin lỗi vì đã theo dõi nàng. Khóe miệng của nàng lộ ra một chút tươi cười, tính tình của Lục Hoài cũng không tệ lắm.

Suy nghĩ nhiều như vậy, Diệp Sở châm chước mở miệng: "Tính tình của Tam thiếu còn tốt, chỉ là rất ít nói."

Thẩm Cửu nghĩ thầm, cái gì, này liền không có. Hắn tự động xem nhẹ đoạn tính tình còn tốt, đặt trọng điểm ở mặt trên lời nói.

Tính tình của Lục Hoài có chút kỳ cục, ai, chắc là nha đầu này tìm không được mặt khác của Lục Hoài để khen, chỉ có thể nói có lệ như vậy.

Nếu Diệp Sở biết Thẩm Cửu nghĩ thế, khẳng định vẻ mặt hắc tuyến. Nàng nói tính tình của Lục Hoài tốt, là thật sự khen hắn, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy ít nói là khuyết điểm.

Nhưng Thẩm Cửu đắm chìm trong thế giới nội tâm, thật lâu không thể tự thoát ra được. Hắn tiếp tục nghĩ, nha đầu này nói không sai, Lục Hoài chính là cái hũ nút, nửa ngày đều không nói được một câu.

Có đôi khi hắn và Lục Hoài sẽ ở cùng một chỗ, cũng cảm thấy Lục Hoài không thú vị, đừng nói đến cô nương nũng nịu như Diệp Sở.

Thẩm Cửu sầu a, tưởng liều mạng vãn hồi hình tượng của Lục Hoài, hắn vắt hết óc: "Nha đầu, Lục Hoài ít nói, là bởi vì hắn kiên định."

"Lục Hoài luôn luôn làm nhiều, nói ít. Chỉ cần hắn chắc chắn một việc, cho dù là khó khăn cũng sẽ hoàn thành."

Sau khi Diệp Sở nghe xong, hơi hơi gật đầu, Thẩm Cửu nói không sai. Ở trong ấn tượng của nàng, hình như không có việc gì Lục Hoài không làm được.

Thẩm Cửu liếc Diệp Sở một cái, vui vẻ trong lòng. Xem ra Diệp Sở đồng ý với hắn, hắn thành công vì Lục Hoài hòa một ván.

Lúc này, đột nhiên Thẩm Cửu nhớ tới một việc, bên ngoài đều đồn Lục Hoài không gần nữ sắc. Có khi nào Diệp Sở sẽ vì cái này mà khẳng định Lục Hoài sẽ không thích nàng, cho nên không sinh ra bất kì tâm tư gì với Lục Hoài hay không?

Này liền không xong, Thẩm Cửu thật muốn nói, Lục Hoài đương nhiên chướng mắt những nữ nhân khác, bởi vì hắn thích ngươi a.

Truyền đạt ý này cho Diệp Sở như thế nào đâu, Thẩm Cửu cảm thấy thật đau đầu.

Thẩm Cửu gian nan mở miệng: "Tiểu nha đầu, nếu Lục Hoài coi trọng một nữ nhân, nhất định sẽ sủng ái nàng cả đời."

Diệp Sở không biết vì sao Thẩm Cửu nói điều này với nàng, nên chỉ nhàn nhạt nói: "Nga."

Vừa thấy Diệp Sở phản ứng thường thường, Thẩm Cửu chỉ có thể phóng đại chiêu: "Hơn nữa hắn khá có hảo cảm với thiếu nữ kiều tiếu như ngươi."
Bình Luận (0)
Comment