Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 179


Chung Ý Thu cũng là đột nhiên nảy lên ý tưởng này nên buột miệng nói ra, bị Phương Khoản Đông và Trương Lăng Phong ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, thì não bộ nhanh chóng xoay chuyển, càng nghĩ càng hưng phấn, phương pháp này cũng hay đó chứ.

Trương Lăng Phong hỏi, “Người thành phố như cậu mới đến nông thôn có một năm mà núi ở đâu ra?”
“Khoan nói cái này đã.

” Chung Ý Thu vung tay lên, vội vàng hỏi: “Anh thấy ý tưởng này thế nào?”
“Nếu cậu có núi thật, thì tốt quá rồi còn gì!” Trương Lăng Phong phân tích nói, “Không nói tới dược liệu trân quý, mấy loại thường dùng như là , , này đó, tôi từng khảo sát qua, thu nhập không tồi đâu.


Phương Khoản Đông bình tĩnh hơn hai người họ, “Có mấy loại dược liệu không thích hợp để trồng trên núi, do không phải là đất cày ruộng, nên sản lượng và chất lượng nhất định không tốt.


“Thì chọn loại thích hợp!” Trương Lăng Phong vỗ tay nói: “Cậu đừng lo! Nếu cậu thật sự muốn trồng, thì tôi có thể tìm người dạy cậu, nói chớ muốn đầu tư vào trồng dược liệu, thì tôi cũng có thể giúp các cậu một tay.


Mới là một ý tưởng thôi mà Chung Ý Thu đã xem là một ân tình, cảm ơn hắn rất nhiều.

“Để tối về nhà bàn bạc với người nhà một chút, nếu quyết định gieo trồng, thì sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều.


“Ha ha! Đừng khách khí, giúp cậu cũng là giúp tôi mà!”
Chung Ý Thu mang theo một cơ hội tốt lái xe máy chạy nhanh về nhà, một lòng muốn chia sẻ tin tức tốt lành này cho Tiêu Minh Dạ.


Sân của đại đội không mở cửa chính, cậu chạy tới cửa thấy vậy thì tính dắt xe đi bộ về nhà, cách chỗ đó không xa, Liên miệng rộng đang vui vẻ nói gì đó, vài người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Chung Ý Thu liếc mắt một cái, hình như là có người đang ngồi xổm ở trước cổng trường không biết đang làm gì, còn chưa tới ngày khai giảng, nên hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa đều không có mặt, cậu khóa xe đi về phía trường học.

Lần này tu sửa trường học, hiệu trưởng Thẩm thuận tiện làm lại và mở rộng cổng chính ra luôn, cổng mới cao lớn uy nghiêm, Chung Ý Thu đến gần phát hiện trước cổng trường xác thật có người đang ôm song sắt phía dưới cổng chính, toàn bộ thân thể treo lên song sắt như đứa trẻ chơi đánh đu, người này mặc áo xanh lam tay ngắn và quần đen, một chân mang giày vải, một chiếc giày khác không biết đã lạc ở nơi nào, đầu tóc rối tung như cỏ dại, Chung Ý Thu từ sau lưng nhìn động tác và thần thái của người nọ, đoán tinh thần của người đó không được bình thường.

Liên miệng rộng và mấy người phụ nữ khác dựa vào tường ở Cung Tiêu Xã, đoán là đã nhìn cảnh này được một thời gian rồi, vì dưới đất rơi vãi vài bao kem, thấy Chung Ý Thu thì cô vẫy tay, làm mặt quỷ kêu, “Thầy Tiểu Chung lại đây!”
Chung Ý Thu cười cười không qua đó, đi tới trước một bước vỗ vỗ vai người đang đu vào cổng trường, hỏi, “Chị tìm ai?”
Người nọ không nói lời nào mà ôm song sắt càng chặt, Chung Ý Thu nhìn trong chốc lát thì phát hiện là người này tính chui đầu qua khe hở, nhưng khe hở rất nhỏ, chắc chắc là đầu không qua lọt, mà người nọ lại hoàn toàn không quan tâm cũng không nóng nảy, ra sức đâm đầu vào khe hở.

Chung Ý Thu sợ người đó bị thương, dùng sức vỗ một cái, lớn tiếng nhắc nhở nói, “Vào không được!”
Người xem náo nhiệt cười ha ha, người nọ cũng có phản ứng, quay đầu lại.

Tóc che mặt rồi nhưng Chung Ý Thu vẫn nhận ra người đó là mẹ của Trịnh Lệ Lệ, Chu Xuân Mỹ!
Liên miệng rộng nhắc nhở: “Thầy Tiểu Chung cách xa bà ấy một chút, bả bị điên rồi, cậu cẩn thận coi chừng bị đánh đấy!”
Chung Ý Thu nhìn đôi mắt vẩn đục dại ra của cô thì biết, cô điên rồi, nỗi đau khổ khi mất đi đứa con gái bé bỏng đã ép cô phát điên!
Chu Xuân Mỹ không quen biết cậu, nhìn thấy Chung Ý Thu nói chuyện với mình thì cười hì hì cười giữ chặt cánh tay của cậu chỉ chỉ vào bên trong, trong miệng a a a nói không nên lời, ý là kêu cậu mở cửa cho mình.

Chung Ý Thu tuy giận cô rất nhiều, nếu không phải bọn họ tin giáo ép Trịnh Lệ Lệ thôi học, thì con gái cũng sẽ không đi đến bước này, nhưng là nhìn thấy một người vốn đang bình thường biến thành như vậy, trong lòng vẫn là khổ sở không đành lòng, dùng sức cánh tay kéo cô lên, tính đưa cô về nhà.

Vừa tách khỏi cổng trường là Chu Xuân Mỹ liền giãy giụa, trong miệng vẫn luôn kêu “A a a ——”, tay chân dùng sức trốn tránh, một người đàn ông như Chung Ý Thu thế mà không khống chế được cô, bị đá vài chân, trên tay cũng bị cô bóp chặt.

Liên miệng rộng thấy hai người giằng co, dẫn mấy người đứng nhìn lại đây, quan tâm quở trách nói, “Tôi đã nói là đừng đứng gần bả rồi mà cậu không nghe! Bả điên rồi, tay chân không biết nặng nhẹ, cậu chọc bả làm gì!”
Mặc kệ Liên miệng rộng nói có khó nghe đến mấy, nhưng cô thích Chung Ý Thu, thấy cậu bị khi dễ nên sốt ruột thôi.


Chung Ý Thu bị Chu Xuân Mỹ ôm chặt cánh tay, cô ngồi dưới đất kéo không đi, Chung Ý Thu xin giúp đỡ nói, “Chị Liên Hoa ơi, tôi muốn đưa chị ấy về nhà, nhìn trời sắp muốn mưa, ở đây không an toàn.


“Được rồi! Được rồi!” Liên miệng rộng không có cách nào từ chối, nói với mấy người phụ nữ: “Thầy Tiểu Chung là đàn ông không tiện động thủ, mấy người bọn mình đỡ bà điên này về nhà đi!”
Mọi người cùng nhau tiến lên giúp đỡ, cơ hồ là nâng cả người Chu Xuân Mỹ lên luôn, Chung Ý Thu còn trống một tay nên đi theo giúp đỡ, Chu Xuân Mỹ không thành thật mạnh mẽ nện mạnh tay chân đánh người, có người mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm quần áo, tóc bị cô cào lung tung rối loạn, lộ trình chỉ vài phút mà mất đến hơn ba mươi phút mới về tới nơi.

Chung Ý Thu không rõ, rối loạn tinh thần thôi mà sao ảnh hưởng đến cả tiếng nói vậy?
Thời tiết âm u u ám, lúc chạng vạng trời bắt đầu mưa, Chung Ý Thu thu hồi hạt mè đang phơi khô ở trong sân, rồi ra vườn rau hái rau củ quả đã thành thục, nếu không chờ mưa to tới thì tất cả sẽ bị hủy hoại.

Tiêu Minh Dạ kịp trở về trước khi trời mưa, trong ký túc không có người ngoài, nên hắn vừa vào cửa là cởi ngay cái áo tay ngắn ra, thân trên trần trụi cường tráng đứng ở trong sân tắm mưa, như là không trung đã biến thành vòi sen cho hắn.

Chung Ý Thu thầm cảm thán ngọt ngào: dáng người của Tiêu Minh Dạ đẹp qúa trời ơi! Mình đúng là may mắn mới vớt được một người như vậy đó!
Miệng lại quở trách như nói người bị bệnh thần kinh: “Đồ ngốc! Mau về trong, đừng để bị cảm!”
Mưa to như trút nước tưới lên người, trong trời đất này chỉ có Tiêu Minh Dạ và người yêu của hắn đứng dưới mái hiên, từ thân thể đến linh hồn hoàn toàn thả lỏng thoải mái, trong lòng thỏa mãn vui sướng, nên hắn hứng một bụm nước mưa ném lên người Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu bị tạt nước ướt người cũng không chịu thua, lui về sau nửa bước rồi lao vào cơn mưa như quả pháo, Tiêu Minh Dạ đứng vững đón lấy, đỡ đùi và mông cậu xoay cuồng trong màn mưa.

Màn mưa trắng xóa như trong cơn mơ huyền bí, trong mưa hai người vui sướng cười to.

Chung Ý Thu cưỡi ở trên người Tiêu Minh Dạ, nước mưa rơi lên mặt mang theo mùi bùn đất mát lạnh, cậu dùng đôi tay ôm chặt lấy gương mặt Tiêu Minh Dạ, cúi đầu nghênh đón nụ hôn dữ dội của hắn.

Làm bậy làm bạ một hồi, Tiêu Minh Dạ thì không sao, chỉ sợ Chung Ý Thu sinh bệnh thôi, hắn chưa thay quần áo mà vội vàng đi nấu nước cho cậu tắm rửa.


Chung Ý Thu lần đầu tiên phóng túng đến vậy, xong rồi mà vẫn còn dư vị, đến khi ăn cơm còn cười ngây ngốc.

Tiêu Minh Dạ đẩy chén ra, nói: “Nếu không đừng ăn nữa.


Chung Ý Thu nghiêm túc nghĩ nghĩ nói không được, giờ mà không ăn no, thì lát nữa mình sẽ bị mất sức mất.

Cậu bị mất sức thật, khi Tiêu Minh Dạ làm việc thì bị thương đầu gối, chính hắn thì không sao, ôm chặt lấy Chung Ý Thu, còn cậu thì tiếc nuối, nóng lòng muốn thử nói, “Nếu không thì em ngủ anh đi?”
Tiêu Minh Dạ cũng không phản đối, với hắn mà nói, Chung Ý Thu muốn làm gì cũng được, lấy cả mạng hắn cũng được luôn, huống hồ là chuyện này, chỉ là chuyện tới quá đột ngột, làm anh hai chưa có chuẩn bị!
Ngón tay thô ráp của Tiêu Minh Dạ xoa nắn nơi mẫn cảm trước ngực của cậu, cười nói: “Em biết không?”
“Có cái gì mà không biết!” Chung Ý Thu hô hấp dần dần dồn dập, không phục nói: “Nhiều thứ như vậy em sớm đã học xong, giờ chỉ có thực hành thôi!”
Vào lúc này vẻ mặt của cậu rất phong phú, mũi chau lại, khóe miệng hơi hơi hếch lên, đôi mắt phượng đong đầy tình yêu.

Bắt đầu từ trái tim, yêu thích và dục vọng làm toàn thân của Tiêu Minh Dạ từ trong ra ngoài chỗ nào cũng trướng đau, cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cậu nghiêng người đổi tư thế, Tiêu Minh Dạ nằm ở trên giường, đối mặt với Chung Ý Thu, nói: “Cho em cơ hội thực tiễn, hôm nay em ở trên.


“Thật không?” Chung Ý Thu không quá tin tưởng, ngồi thẳng dậy cưỡi ở trên người hắn hỏi.

“Thật, không phải em đang ở trên sao?” Đôi tay của Tiêu Minh Dạ dùng sức ấn lên đùi cậu, hắn đã có chút không tự chủ được đưa tay xẹt qua làm cái đùi trắng nõn của Chung Ý Thu biến thành màu hồng.

Chung Ý Thu tin lời hắn nói, trái tim hưng phấn đập thình thịch dữ dội, vừa rồi Tiêu Minh Dạ đã chuẩn bị giúp cậu rồi, bây giờ đổi thành cậu làm giúp cho Tiêu Minh Dạ.

Tiêu Minh Dạ lần nào cũng cực kỳ kiên nhẫn, và vô cùng tinh tế, Chung Ý Thu cũng muốn làm bạn tâm giao như hắn, hạ thấp đầu gối cúi người.

Đôi tay của Tiêu Minh Dạ chậm rãi xoa dần lên trên, tay của Chung Ý Thu mới vừa vói vào dưới gối đầu, thì hắn dùng tay ra sức nắm hai bên eo sườn ấn người cậu xuống.


A!
Chung Ý Thu la lên một tiếng, ánh mắt mê mang, đầu óc trống rỗng, thân thể lạc trôi như là không phải của mình nữa…… Ngây ngốc một hồi lâu mới hoàng hồn, bắt đầu chửi ầm lên!
“Tiêu Minh Dạ, anh có phải là đàn ông hay không, nói chuyện không giữ lời!”
“Anh dám gạt em! Đồ không biết xấu hổ!”
“Anh hai Tiêu! Anh không phải là người! Em không bao giờ tin anh nữa!”
“Đừng dùng sức!”
“Em không muốn ở trên nữa!”
“…… Chậm một chút, đầu gối em đau……”
Chung Ý Thu không biết chính là, đầu gối đau chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, cậu không chỉ có đau, mà còn đau cả đêm!
Mãi cho đến rạng sáng bốn giờ mới chịu ngủ, cuối cùng Tiêu Minh Dạ vẫn không khống chế được, vết thương trên đầu gối càng thêm lớn, khăn trải giường dính thật nhiều máu, đầu gối của Chung Ý Thu cũng bị trầy xướt, cảnh tượng trên giường thoạt nhìn giống như hiện trường của một vụ thảm sát vậy.

Trời mưa một đêm ngày hôm sau còn chưa dừng, hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, một giấc ngủ dậy Chung Ý Thu nhớ kỹ có chuyện cần bàn, không so đo hiềm khích trước đây mà buông xuống chuyện hắn lừa gạt mình tối hôm qua, vội vàng kể chuyện dược liệu cho Tiêu Minh Dạ nghe.

Vốn tưởng hắn muốn khảo sát xong rồi mới quyết định, ai dè Tiêu Minh Dạ nghe xong thì đồng ý luôn, còn nói sẽ đi tìm Trương Lăng Phong.

Hắn đã xem xét nhiều ngày nay, núi nhỏ diện tích lớn, sườn núi đa số không cao hơn mặt nước biển bao nhiêu, trồng cây ăn quả thì có thể, nhưng ít nhất cần ba năm trở lên mới có thể nhìn thấy thu hoạch, trồng lương thực thì không hợp đất, lại nói thu hoạch cũng không tiện, hắn cũng nghĩ đến trồng cây công nghiệp, dược liệu linh tinh, vốn tính sau khi kết thúc công trình chùa miếu, thì sẽ đi tìm người có kinh nghiệm để học hỏi.

Lại không nghĩ tới chuyện tốt tự nhiên đưa tới cửa, Tiêu Minh Dạ hung hăng hôn Chung Ý Thu một cái, khen ngợi nói, “Em đúng là phước lành của anh!”
Trời mưa không thể lái xe, hai người sợ chậm trễ, mang ủng đi mưa để đi bộ, đầu gối của Chung Ý Thu* đau đến mức không đi đứng bình thường được, đi ra khỏi thôn trang, thì Tiêu Minh Dạ ngồi xổm xuống cõng cậu trên lưng.

*chỗ này tác giả để là Tiêu Minh Dạ, mà vế sau thì để Tiêu Minh Dạ cõng Chung Ý Thu, nên mình sửa lại thành Chung Ý Thu.

Hai người bung dù cõng nhau đi dưới cơn mưa như đôi vợ chồng gặp hoạn nạn, từng bước từng bước vượt qua bùn lầy, chạy về phía cuộc sống tốt đẹp hơn.



Bình Luận (0)
Comment