Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 180


Trương Lăng Phong hoảng sợ khi lần đầu gặp Tiêu Minh Dạ, ngạc nhiên hỏi: “Lần đầu tiên tôi thấy người cao đến mức này đó, cậu cao khoảng 1m9 hén?”
Tiêu Minh Dạ bắt tay với hắn, đáp: “1m93.


Trương Lăng Phong nâng mặt sùng bái tán thưởng: “Ăn gì mà cao lớn vậy hả!”
Tiêu Minh Dạ không am hiểu hàn huyên, lạnh mặt không nói chuyện.

Chung Ý Thu vội tiếp lời nói vào chủ đề, “Ngày hôm qua nghe xong đề nghị của anh, bọn tôi bàn tính muốn trồng dược liệu ở trên núi, mong anh giúp đỡ giới thiệu cho bọn tôi một chút.


Trương Lăng Phong đồng ý, “Khoan nói tới giúp đỡ đã, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi, các cậu có chỗ trồng, bên tôi thì đang thiếu nguồn cung, nên các cậu thấy bọn mình hợp tác có được không? Tôi cung cấp chuyên gia tới dạy các cậu gieo trồng, nhưng dược liệu của các cậu phải ưu tiên cho bên tôi trước.


Chung Ý Thu có chút do dự, Tiêu Minh Dạ đồng ý luôn, “Có thể, chúng ta ký hợp đồng, cung cấp dược liệu cho bên anh sẽ thấp hơn giá ngoài thị trường ba phần.


Không thể tin được hắn lại hào phóng đến vậy, Trương Lăng Phong cũng không chối từ, cười duỗi tay ra, “Được, tôi cảm ơn cậu trước.

Cậu hào phóng như vậy thì tôi cũng không giấu diếm làm gì, tôi sẽ tìm một chuyên gia có kinh nghiệm tới chỗ của các cậu để kiểm tra đo lường đất trồng, xem nó thích hợp để trồng loại gì, sau đó tôi sẽ viết một danh sách dựa vào thị trường để xem từng quý nên trồng loại gì, loại thuốc nào có nguồn tiêu thụ lớn, phân phối ra sao, tôi sẽ viết một báo cáo đơn giản cho.


Tiêu Minh Dạ bắt tay với hắn, “Cảm ơn, còn có một việc cần anh hỗ trợ nữa, tôi muốn kinh doanh dược liệu, nên cần có giấy chứng nhận đàng hoàng, phiền anh hướng dẫn cho tôi biết tôi cần phải làm gì.


“Được, để tôi đi hỏi thăm.



“Cảm ơn.

” Tiêu Minh Dạ chân thành nói lời cảm ơn.

Trương Lăng Phong xua tay, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, với lại thầy Chung đã giúp tôi một việc rất quan trọng, tôi phải cảm ơn cậu ấy mới đúng.


Chung Ý Thu xấu hổ, “Anh thanh toán việc làm cho tôi mà, tôi còn phải cảm ơn anh đã tạo công việc cho tôi nữa đấy.


Phương Khoản Đông vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh uống trà, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt vào đề: “Hồi trước không phải cậu nói người nhà không cho cậu tới đây làm đúng không? Là ai vậy?”
Trương Lăng Phong kinh ngạc, “Thật hả? Công việc tốt vậy mà không cho cậu tới làm sao?”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Trương Lăng Phong thuộc phái hành động, rất nhanh đã mang chuyên gia tới khảo sát đúng vào ngày đầu tiên khai giảng, Chung Ý Thu bận túi bụi, nên Tiêu Minh Dạ dẫn bọn họ lên núi nhỏ.

Vương Văn Tuấn trong thời gian nghỉ hè đã đổi kiểu tóc mới, cùng một kiểu với thần tượng trên poster của y, y hài lòng lắm, lôi kéo Chung Ý Thu khoe khoang hoài không chịu để cậu yên.

Không thấy chú Nghĩa đâu, nên y truy hỏi rất nhiều lần, Chung Ý Thu không thể không nói cho y, Vương Văn Tuấn kinh ngạc há to miệng, cảm thấy mình như vừa được nghe kể chuyện cổ tích vậy.

Chung Ý Thu cũng muốn tìm người chia sẻ sầu lo, gọi điện thoại cho chị gái tới bốn lần, mà chỉ thông có một lần, nhờ cô chuyển lời bảo chú Nghĩa nhất định phải gọi điện thoại về, nhưng vẫn không có âm tín.

Chung Ý Thu cảm thấy hình như chú Nghĩa xảy ra chuyện gì đó rồi, mỗi ngày lo lắng đề phòng, nhắm mắt lại là gặp ác mộng ngay.

Khai giảng chưa được mấy ngày thì trường học xảy ra vài chuyện lớn làm cảm xúc của mọi người dao động rất nhiều, Chung Ý Thu mấy ngày nay nghe các giáo viên lén cảm thán nhiều nhất chính là, “Tiểu học Đức Doanh hoàn toàn thay đổi rồi!”
Hiệu trưởng Thẩm tuy không tính là người mới, nhưng lại oanh oanh liệt liệt thiêu đốt ba đốm lửa.


Đốm lửa đầu tiên là lão Cao, hắn thuộc dạng lão làng ở trường học, người thuộc niên đại như hắn đã từng chịu khổ, trải qua không ít lần ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tuy giờ cuộc sống có khá hơn xưa, nhưng cũng khó tránh khỏi một số phẩm chất xấu, cái xấu nhất chính là —— thích chiếm của công làm của riêng.

Nghỉ hè, sau khi tu sửa, trường học còn thừa một chút vật liệu như là gạch đỏ, xi măng, bao cát linh tinh, chúng được đặt tạm ở trong một góc chờ ngày xử lý.

Ngày khai giảng đầu tiên, lão Cao đã nhắm ngay vào chúng.

Hơn 12 giờ đêm, chờ mọi người ngủ hết rồi lão rủ một người bạn già kéo xe đẩy tay tới trộm gạch, lão tính toán hết rồi, tuy bọn hiệu trưởng Thẩm ở ngay kế bên, nhưng họ không cùng một cái sân, không làm ra động tĩnh lớn thì sẽ không biết.

Kết quả là lão mới vừa chất đầy một xe còn chưa kịp ra cửa thì đã bị bắt ngay tại trận!
Đúng là hiệu trưởng Thẩm và Chung Ý Thu không nghe thấy, hơn nữa lão Cao còn làm rất kín đáo.

Đầu tiên lão chào hỏi ông chủ ngủ lại Cung Tiêu Xã trước, chuyện này rất hay xảy ra ở nông thôn, lại không dính dáng đến mình, nên ông chủ gật đầu đồng ý sẽ không nhiều chuyện.

Nhưng lão Cao trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Ngọc Phương vậy mà ở lại nhà mới, nhà cô đã trang trí xong xuôi hết rồi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn khóa cửa, dự tính là sau mùa vụ thu sẽ chuyển đồ tới để khai trương.

Hôm nay, Lâm Ngọc Phương dọn tới một ít hàng hóa, bận rộn cả ngày nên không kịp về huyện, dù sao nơi này cũng đã đủ đồ dùng cho người dọn vào ở rồi.

Khi cô đi tiểu đêm ở phía sau nhà thì nghe thấy có thanh âm, cho rằng trường học có trộm, nên lén sang đánh thức Chung Ý Thu và hiệu trưởng Thẩm.

Lão Cao bị bắt ngay tại trận.

Lão Cao đã trải qua rất nhiều lần chuyện như vậy, trước kia trường học mua cây giống để trồng cây, lão sẽ thuận tay lấy một ít trở về, bàn học cũng lấy đi vài cái, văn phòng phẩm hay thiết bị thể dục thì càng không cần phải nói, ngày mùa thời điểm thường xuyên lợi dụng thời gian đi học bắt học sinh về nhà làm công giúp lão……
Những việc này ở nông thôn rất thường thấy, đặc biệt là giáo viên lớn tuổi như lão, trước kia trường học không có chế tài vi phạm, đều là muốn làm gì thì làm cái đó, lão Cao lại là nhóm giáo viên lão thành đầu tiên của trường học, hiệu trưởng Trịnh trước kia đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, khi nào thật sự quá mức thì mới cảnh cáo một chút, nhưng chưa từng xử phạt chân chính lần nào.


Cho nên mặc dù là bị bắt tại hiện trường, lão Cao cũng chỉ cảm thấy mất mặt thôi, không cảm thấy gì nữa hết, nhưng lão không ngờ tới, hiệu trưởng Thẩm mới tới khác với hiệu trưởng Trịnh, không hề nói tới tình cảm, lúc mở họp công khai tuyên bố đuổi việc lão Cao!
Tất cả các giáo viên bị dọa không dám nói lời nào, lão Cao sững sờ một phút mới phản ứng là mình không nghe lầm, nổi giận xông lên muốn đánh hiệu trưởng Thẩm, bị mấy giáo viên nam khác kéo lại.

Lão Cao đương nhiên không phục, quậy tới trên thị trấn, lão cũng biết việc này mà nói ra thì mình sẽ không chiếm lý, cho nên khi cáo trạng hoàn toàn không đề cập tới, chỉ khóc lóc kể lể, nước mắt và nước mũi chảy dài, là mình trả giá cả đời cho trường học, không có công lao thì cũng có khổ lao, không nghĩ tới khi già thì bị đá đi……
Hiệu trưởng Thẩm bị kêu lên trình bày khá nhiều lần, chắc cũng có chút phiền, cuối cùng ra quyết định không khai trừ lão Cao, nhưng lão cũng không ở lại đi dạy được, cho lão về hưu sớm, sẽ phát tiền hưu y theo quy định.

Lão Cao tuy có hài lòng, nhưng già đầu rồi mà bị mất thanh danh, sao nuốt nổi khẩu khí này, gặp ai cũng mắng hiệu trưởng Thẩm là tên chó đẻ không có lương tâm.

Đương nhiên, hiệu trưởng Thẩm hoàn toàn không thèm để ý.

Trải qua chuyện này, các giáo viên nhận rõ phong cách sấm rền gió cuốn của hiệu trưởng mới.

Tuy hiệu trưởng Trịnh không tồi, nhưng làm việc thích ba phải, ai cũng không đắc tội, cho nên các giáo viên có chút lộng hành.

Hiện giờ thì thời tiết hoàn toàn thay đổi rồi, hiệu trưởng Thẩm làm việc ấn theo quy củ, ai cũng không nể mặt, mọi người hoặc là kính nể hoặc là sợ hãi, đều yên lặng đề cao hiệu suất và chất lượng công tác.

Mỗi năm học kỳ mới bắt đầu, việc làm đầu tiên là thống kê học sinh nào không tới báo danh, đi thăm hỏi gia đình để tìm hiểu tình hình, khuyên bảo phụ huynh đưa con trẻ đi học.

Chung Ý Thu năm nay không đứng lớp nào cụ thể, cho nên công tác này không liên quan gì tới cậu, nhưng năm nay học sinh không tới báo danh nhiều kinh người, hiệu trưởng Thẩm yêu cầu toàn bộ các giáo viên bao gồm cả cậu, phải đi làm nhiệm vụ.

Chung Ý Thu ẩn ẩn bất an, cậu cảm thấy việc này có liên quan tới nhóm tà giáo, năm ngoái mấy lớp nhỏ như là một, hai chỉ có ba, bốn đứa, lớp lớn như là năm, sáu cũng mới có bảy, tám học sinh, năm nay lại vô cùng khác thường, mỗi lớp đều có tám, chín đứa, tới lớp 6 thì thiếu luôn một nửa!
Hiệu trưởng Thẩm chưa từng làm công tác ở nông thôn bao giờ, với lại không có chú Nghĩa ở đây, nên hắn không đoán ra được là chuyện gì, Chung Ý Thu thấy cả hai tối liền hắn đều ở trong sân hút thuốc đến nửa đêm, muốn nói cho hắn biết phỏng đoán của mình, nhưng cậu lại không có chứng cứ và manh mối, rồi lại sợ nhiễu loạn quá trình điều tra.

Chung Ý Thu tương đối quen thuộc với nhóm học sinh lớp 2, cho nên việc thăm hỏi gia đình vẫn do cậu và Lý Hoành Phi xử lý.

Lý Hoành Phi hẹn ngày đi, năm nay hắn là chủ nhiệm lớp 3, học sinh vẫn là nhóm học sinh cũ, lại có tám đứa chưa tới báo danh.

Hắn đơn giản thăm viếng từng nhà, có ba đứa là trong nhà thật sự khó khăn, phụ huynh không có tiền để đóng học phí, hắn cho học sinh tới trường báo danh trước, còn học phí kéo thêm nửa tháng thì đóng cũng được.

Còn lại năm học sinh trong nhà có điều kiện cho đi học, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì.


Chung Ý Thu so sánh danh sách với hắn một lát, Viên Thúy Thúy cũng không tới báo danh, Lý Hoành Phi hẹn giờ tan học buổi chiều tới nhà thăm gia đình con bé, Chung Ý Thu ngàn lần không muốn gặp lại Triệu Hồng Hoa, nhưng đây là công việc, không có lý do chối từ.

Giờ nghỉ trưa cậu lên núi tìm Tiêu Minh Dạ, tính nói với hắn một tiếng trước, cậu hiểu tính tình của Tiêu Minh Dạ, nếu hắn là người có chủ nghĩa đàn ông gia trưởng, thì Chung Ý Thu sẽ nghe theo hắn, chuyện gì cũng sẽ báo cáo để thỏa mãn tính khống chế của hắn, cũng là làm cho hắn an tâm.

Mới mấy ngày trôi qua mà trên núi đã hoàn toàn biến đổi, Đại Hùng Bảo Điện đã hoàn thành, vô cùng cao lớn đồ sộ, dù chưa hoàn công nhưng đã hiện ra uy nghiêm trang trọng, làm người không tự chủ được muốn thành kính quỳ lạy.

Họ đang ăn cơm, thức ăn của đội công trình rất phong phú, giữa trưa làm khoai tây hầm gà, Tiêu Minh Dạ múc cho cậu một chén thịt gà lớn, Chung Ý Thu không ăn da gà, hắn kiên nhẫn lột từng miếng da ra để lại chén của mình.

Dư Bác Sơn ở một bên yên lặng nhìn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, Tiêu Minh Dạ thật sự tốt với Thu Nhi, chiếu cố từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hắn cảm thấy mình cũng tốt với Thu Nhi, nhưng lại khác với cái cách mà Tiêu Minh Dạ chăm sóc cho cậu, còn cụ thể ở đâu thì hắn không biết.

Dư Bác Sơn không quá thoải mái ghét bỏ Chung Ý Thu, “Tự mình không có tay à? Có phải ăn cơm cũng muốn người ta đút cho không?”
Ba người bọn họ cùng ngồi ở trong lều, Lục Tử ăn cùng với nhóm người Lục gia ban, đều là người thân thiết, nên Chung Ý Thu cũng không xấu hổ, già mồm nói, “Nếu ảnh chịu đút, thì em chịu ăn nha.


Dư Bác Sơn không biết vì cái gì, trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, hung hăng múc hai muỗng cơm, lạnh lùng nói: “Tự ăn đi!”
Tiêu Minh Dạ nghe ra giọng nói của hắn không thích hợp, nên giương mắt nhìn hắn một cái, trên tay cũng không dừng lại.

Chung Ý Thu lúc này mới xấu hổ, kéo chén qua tủi thân nói: “Để tự em làm.


Bang —— Tiêu Minh Dạ vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay của cậu, cầm chén kéo lại.

Dư Bác Sơn vốn dĩ ngồi ở bên kia, đi tới bàn bên này đặt chén đông —— đốc lên bàn, nghiêm túc chất vấn Tiêu Minh Dạ, “Cậu đánh nó làm gì? Tự nó không ăn cơm được sao? Một hai phải cần cậu giúp hả?”
Tiêu Minh Dạ như là không nhìn thấy, không nghe thấy, nghiêm túc lột da gà trong chén ra.

Chung Ý Thu bị dọa hoảng, không hiểu vì sao Dư Bác Sơn đang bình thường lại đột nhiên nổi giận, quan hệ giữa hắn với Tiêu Minh Dạ không phải cũng không tệ lắm sao?
Cậu vội đứng lên giữ chặt Dư Bác Sơn, khuyên nhủ: “Anh làm sao vậy? Em muốn uống chè đậu xanh, anh đi với em múc chè được không?”
Dư Bác Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Minh Dạ hồi lâu, bị Chung Ý Thu kéo đi ra ngoài.



Bình Luận (0)
Comment