Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 2

Đào Ấu Tâm là một cô nhóc cực kỳ phiền phức, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Hứa Gia Thời đã biết rõ điều này.

Cậu không thích vận động, chỉ thích nghe âm nhạc và học tập.

Đào Ấu Tâm cứ như bị mắc chứng tăng động, cả ngày cứ trèo lên trèo xuống xung quanh ghế sofa, sau này còn học được nhảy nhót. Mỗi ngày mẹ Đào đều lo sợ một ngày nào đó chiếc ghế sofa nhà mình sẽ bị con gái đạp cho sập xuống.

Cơn giày vò của ba Đào mẹ Đào kéo dài đến năm cô nhóc ba tuổi, cuối cùng cũng có thể đưa cô nhóc cá không ăn muối cá ươn này vào trường mầm non, thế là nỗi đau khổ vì bị Đào Ấu Tâm tra tấn được chuyển sang cho Hứa Gia Thời.

Mỗi buổi sáng, cậu phải cùng Đào Ấu Tâm đi học.

Khi Đào Ấu Tâm vẫn đang ngủ nướng trên giường, tiếng chuông cửa của nhà họ Đào vang lên.

Bé trai mặc áo thun polo sọc xanh trắng, chân đi giày thể thao màu trắng kiểu dáng nhi đồng, đeo ba lô màu xanh da trời đứng trước cửa, hô một tiếng: “Cháu chào dì Cầm.”

Tên thật của mẹ Đào là Phó Dao Cầm.

Sau đó, Phó Dao Cầm sẽ dựng đầu con gái từ trên giường dậy, mặc quần áo chải đầu vệ sinh răng miệng cho cô bé, cuối cùng đè đầu cô nhóc không thích đi học đến trước cửa, cưỡng chế đeo cặp sách màu hồng lên lưng cô bé.

Cặp sách, quần áo và giày của hai đứa đều do hai bà mẹ cùng nhau đi shopping lựa chọn, cùng thuộc một nhãn hàng, chia thành hai màu hồng nhạt và xanh lam, các bạn nhỏ cùng trường mầm non đều lầm tưởng hai đứa là anh em, thế nên các bạn nhỏ thường xuyên thắc mắc: “Sao các cậu không cùng họ? Các cậu không phải là anh em ruột hả?”

Mỗi lần như vậy, Hứa Gia Thời sẽ lạnh lùng phản bác: “Không phải.”

Nếu cậu có một cô em gái mà cả ngày chỉ biết ăn uống rồi nhảy nhót, đến bây giờ vẫn chưa học được mấy con chữ thì cậu sẽ đề nghị nhét cô em gái này vào bụng mẹ rồi đẻ lại lần nữa.

Cuộc sống như vậy cứ kéo dài suốt một năm, hai đứa cũng từ lớp mầm lên lớp chồi.

Trên trường mầm non, phiền phức vẫn không giảm bớt được bao nhiêu.

Khi xếp hàng đi vệ sinh trên trường mầm non, nam sinh nữ sinh sẽ đứng xếp hàng sát vào hai bên tường, cô giáo sẽ dẫn đường trước hàng, còn Đào Ấu Tâm đứng sau hàng quấy rối.

Tranh thủ lúc cô giáo không chú ý bên này, Đào Ấu Tâm chạy từ hàng nữ sinh sang hàng nam sinh, lén lút kéo tay Hứa Gia Thời: “Anh Gia Thời, em không muốn đi tiểu.”

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Gia Thời lạnh lùng: “Con gái con đứa ăn nói lịch sự vào.”

Khuôn mặt trắng nõn của Đào Ấu Tâm ngẩng lên nhìn cậu bé, hỏi với vẻ ngây thơ vô tội: “Lịch sự là loại bánh gì ạ?”

Hứa Gia Thời: “…”

Cuối cùng, cô bé bị giáo viên xách cổ đưa về hàng nữ sinh.

Chẳng qua Đào Ấu Tâm sẽ không chịu yên phận ngay lập tức. Cô bé khoe với cả lớp rằng “anh Gia Thời sẽ bao tớ ăn bánh đấy nhé”, chọc cho một đám con nít thèm thuồng chạy đến chỗ ngồi của Hứa Gia Thời, hỏi: “Hứa Gia Thời, cậu có thể cho tớ xem bánh của cậu được không?”

Mặc dù nói là “xem” nhưng thực tế là đang xin ăn chực một cách uyển chuyển.

Hứa Gia Thời – người con trai thích sự yên tĩnh, ghét ồn ào – cứ thế bị các bạn nhỏ dây dưa suốt một buổi sáng.

Đến buổi trưa, chuyện phiền phức hơn nữa lại kéo đến.

Buổi trưa, phòng học được kéo rèm, tắt hết đèn, tất cả các bạn nhỏ đều nằm trên giường. Có bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, nhắm mắt lại ngủ trưa ngay, cũng có bạn nhỏ châu đầu ghé tai thì thầm nói chuyện riêng, hơn nữa giọng càng ngày càng to.

Đào Ấu Tâm chính là đứa nổi bật nhất trong đám.

Cô Lý không còn cách nào khác, đành phải tìm đến Hứa Gia Thời – người duy nhất có thể đánh bại cô nhóc quậy phá: “Gia Thời, đành phải nhờ em giúp cô một tay vậy.”

Hứa Gia Thời mở mắt ra, xoay người đối diện với Đào Ấu Tâm: “Em còn nói thêm một chữ nữa thì anh sẽ mách dì Cầm, tuần này không cho em ăn kem ly.”

Đào Ấu Tâm vội vàng bịt miệng, hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy nhìn cậu bé.

Hứa Gia Thời chỉ vào mắt cô bé: “Nhắm mắt lại.”

Đào Ấu Tâm nhắm mắt lại. Chốc lát sau, cô bé âm thầm mở mắt ti hí.

Mở mắt quá hẹp không thấy rõ ràng, cô bé lại mở to hơn một chút, bất ngờ đối diện với ánh mắt theo dõi của Hứa Gia Thời.

Đào Ấu Tâm sợ đến nỗi nhanh chóng bịt mắt lại: “Em ngủ rồi.”

Bịt mắt mà quên bịt miệng, một câu khiến bạn nhỏ bên cạnh cười ầm lên. Một lát sau, cô giáo mới lại lần nữa kêu bọn trẻ im lặng.

Buổi chiều tan học, các bạn nhỏ ngồi xếp hàng trong phòng học chờ phụ huynh đến đón về nhà.

Đào Ấu Tâm cầm một cuốn truyện cổ tích, nghiêng đầu tựa vào vai Hứa Gia Thời: “Anh Gia Thời, anh bao em ăn bánh đi.”

Hứa Gia Thời nâng cằm cô bé với vẻ mặt vô cảm: “Em không thể ăn thêm.”

Cô bé chớp mắt, lông mi vừa đen vừa dài như bàn chải nhỏ: “Tại sao ạ?”

Hứa Gia Thời quay sang quan sát cô bé từ trên xuống dưới, khuôn mặt tròn trịa, bàn tay mũm mĩm giống hệt em bé trong tranh tết dán trong nhà bà nội mỗi khi ăn tết: “Em đã mập lắm rồi, không thể mập thêm nữa.”

Đào Ấu Tâm hoảng sợ nhìn cậu, há miệng òa khóc thật to.

Lúc ba Đào đến trường mầm non đón hai bạn nhỏ về nhà sau khi tan làm, bỗng nghe thấy con gái mình buông lời đe dọa Hứa Gia Thời: “Em phải tuyệt giao với anh!”

Dứt lời, cô bé khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, nhào lên ôm chân ba mình. Một lát sau, cô bé nhận thấy có người đang kéo cặp sách hình thỏ con của mình.

Cô bé ngoảnh đầu nhìn lại, đó là Hứa Gia Thời.

Đào Ấu Tâm dụi đôi mắt ướt nhòe nước mắt, nấc một tiếng vì khóc quá nhiều, nói bằng giọng trẻ con non nớt mơ hồ: “Nếu anh không bao em ăn bánh thì em sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng đâu.”

Hứa Gia Thời bình tĩnh giơ tay chỉ vào người đàn ông cao lớn hơn chúng rất nhiều, nhắc nhở cô bé: “Đây là ba anh.”

Đào Ấu Tâm “ừm” một tiếng, cố gắng ngẩng cổ lên, thấy người đang bị mình ôm chân là một ông chú đẹp trai mặc áo sơ mi, thế là cô bé xoay người đổi sang ôm chân của một ông ba khác rồi khóc tiếp.

Cô nhóc cứ gào mãi nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Để hai đứa bé nhanh chóng làm hòa, ba Đào đề nghị dẫn chúng đến khu vui chơi cỡ nhỏ ở gần đây.

Khu vui chơi bán hai loại vé, loại vé thứ nhất là vé tổng hợp có thể chơi tất cả các trò chơi, loại thứ hai là chơi trò nào thì tự trả tiền mua vé trò đó. Họ mua vé tổng hợp, đeo vòng tay màu xanh lá cây vào cổ tay của hai đứa bé.

Đào Ấu Tâm ham chơi, chỗ nào cũng không thể chơi quá lâu, cứ chạy khắp khu vui chơi. Ba Đào vô cùng hối hận vì mình đã đề nghị đến đây để rồi phải chịu khổ. May mà có Hứa Gia Thời góp ý với ông: “Chú Đào, chú dẫn em ấy đi chơi ngôi nhà vui nhộn, trong đó có rất nhiều trò chơi, chỉ cho các bạn nhỏ đi vào, hai người chỉ cần trông chừng bên ngoài là được.”

Trẻ con sẽ cởi giày tháo tất khi vào ngôi nhà vui nhộn, bên trong có nhân viên bảo hộ chăm sóc bọn trẻ, phụ huynh cuối cùng cũng có thể ngồi bên ngoài nghỉ ngơi một lát.

Đào Ấu Tâm cứ như một chú chim nhỏ bay lượn khắp nơi, còn Hứa Gia Thời thì trước khi vào trong đã lấy cuốn sách Ba trăm bài thơ Đường từ trong cặp sách, sau đó tìm một vị trí rộng rãi khoanh chân ngồi xuống, vừa đọc vừa học thuộc lòng.

Không lâu sau, Đào Ấu Tâm chân mang tất chạy đến trước mặt cậu: “Anh ơi, em muốn đi tiểu.”

Hứa Gia Thời đã từ bỏ việc uốn nắn lại từ ngữ cho cô bé, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Tìm ba em đi.”

Đào Ấu Tâm nhón chân nhìn ra xa: “Không thấy ba đâu hết.”

Hứa Gia Thời ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, ba cậu đang cầm điện thoại nói chuyện gì đó, còn ba Đào thì không thấy bóng dáng đâu.

Hứa Gia Thời bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đặt sách xuống, đứng dậy xách giày lên mang cho Đào Ấu Tâm: “Thật không hiểu mình đang bận tâm cái gì nữa.”

Nhân viên khu vui chơi không cho phép hai đứa tự ý ra ngoài, yêu cầu phải có phụ huynh dẫn đi mới được.

Đúng lúc này, ba Đào vừa đi vệ sinh xong vội vã trở về, dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.

Mẹ Hứa gặp chuyện phiền phức trên đường về nhà, ba Hứa phải đi đón bà ấy, bèn giao Hứa Gia Thời cho ba Đào cùng đưa về nhà.

Đến cổng khu chung cư, Đào Ấu Tâm kéo ba mình vào siêu thị. Ba Đào vẫn ghi nhớ lời dặn của vợ nhưng lại không thể chịu được con gái làm nũng, cuối cùng vẫn mua hai gói bánh quy nhỏ cho mỗi đứa một gói.

Hứa Gia Thời không thích ăn quà vặt nhưng ba Đào lại không có khả năng chỉ mua cho một mình con gái. Hứa Gia Thời bình tĩnh nhận gói bánh quy: “Cháu cảm ơn chú.”

Tiếng túi bóng bị xé rách vang lên bên tai, Hứa Gia Thời quay sang thì thấy Đào Ấu Tâm đã vội vã dùng răng cắn rách túi bánh quy, sau đó nhai bánh rốp rốp nuốt vào bụng.

Còn chưa về đến nhà thì Đào Ấu Tâm đã ăn hết sạch cả gói bánh quy, trái lại Hứa Gia Thời thậm chí còn chưa đụng vào gói bánh.

Hứa Gia Thời ăn bữa tối ở nhà họ Đào. Ăn cơm xong, hai đứa bé ngồi trong thư phòng làm bài tập về nhà. Không lâu sau Phó Dao Cầm gõ cửa: “Gia Thời, ba mẹ cháu đến đón cháu rồi kìa.”

“Dạ.” Hứa Gia Thời cất sách bài tập vào cặp sách, sau đó chào tạm biệt người nhà họ Đào: “Cháu chào chú dì cháu về.”

Sau khi ba người nhà họ Hứa đều rời đi, Phó Dao Cầm vào phòng sách kiểm tra bài tập của con gái thì thấy có một cuốn thơ Đường và một gói bánh quy đặt bên cạnh chỗ ngồi.

Chắc chắn cuốn sách này không phải là của con gái mình, Phó Dao Cầm chợt hiểu: “Ôi chao, Gia Thời quên lấy sách rồi.

Đào Ấu Tâm không thể ngồi yên một chỗ, nghe thấy thì giơ tay lên nhận nhiệm vụ: “Mẹ, để con mang trả cho anh Gia Thời.”

Cô bé chạy rất nhanh nhưng suốt chặng đường vẫn luôn bị giày vò. Bánh quy đang ở trong tay, Đào Ấu Tâm nuốt nước miếng liên tục, cố gắng tự thuyết phục bản thân: “Không được ăn, không được ăn.”

Nhưng rồi cô bé lại nghĩ: “Anh Gia Thời không thích ăn bánh quy, Tâm Tâm lại thích ăn bánh quy, anh Gia Thời không ăn thì để Tâm Tâm giải quyết hộ anh ấy.”

Thôi miên thành công, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhóc cầm chặt gói bánh quy, đưa đến bên miệng dùng hàm răng sữa xé rách lớp đóng gói.

Cửa nhà họ Hứa được mở rộng, chờ Đào Ấu Tâm sang chơi.

Hôm nay cô bé mất nhiều thời gian hơn mới đến nhà họ Hứa, vừa vào phòng khách đã thấy Hứa Gia Thời đang ngồi trong nhà, máy tính bảng bên cạnh còn đang phát hoạt hình tiếng Anh.

Đào Ấu Tâm không biết tiếng Anh, lắc đầu rồi niềm nở cầm cuốn sách đưa đến trước mặt Hứa Gia Thời: “Anh Gia Thời, sách của anh để quên nè.”

“Cảm ơn.”

Hứa Gia Thời nhận lấy cuốn sách, liếc qua khuôn mặt của cô bé, chợt mím môi theo phản xạ, hỏi: “Bánh quy của anh đâu?”

Đôi mắt cô bé tròn xoe, trông hết sức vô tội: “Em không biết.”

Hứa Gia Thời khẽ hừ một tiếng: “Đào Ấu Tâm, trước khi nói dối thì hãy lau sạch miệng trước đã.”

Một lớp vụn bánh quy dính trên đôi môi hồng hào, không muốn người ta chú ý cũng khó.

Đào Ấu Tâm kinh ngạc há miệng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm lau miệng. Hứa Gia Thời rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô bé. Cô bé siết chặt khăn giấy, lau qua lau lại mấy cái, không có một chút dáng vẻ thục nữ nào.

Hứa Gia Thời thích sạch sẽ rất ngứa mắt thói quen của cô bé. Cậu dẫn cô bé vào nhà vệ sinh, đỡ cô bé đứng trên băng ghế nhỏ, theo dõi cô bé rửa tay: “Ấn chai xà bông rửa tay, rửa sạch sẽ.”

Đào Ấu Tâm ngoan ngoãn nghe lời, vừa rửa tay vừa ngâm tay vào bồn rửa nghịch nước: “Xin lỗi anh, em ăn mất bánh quy của anh rồi.”

“Không sao.” Cậu cũng đâu thích ăn bánh quy, tuy nhiên: “Lần sau em không được ăn vụng, muốn ăn thì nói với anh.”

Đôi mắt Đào Ấu Tâm sáng lên, lập tức được nước lấn tới: “Thế thì sau này em còn được ăn nữa không?”

Hứa Gia Thời lạnh lùng từ chối: “Không được.”

Cậu nhớ rõ chú dì từng nói không thể cho Đào Ấu Tâm ăn quá nhiều đồ ăn vặt.

Đào Ấu Tâm bĩu môi, sau đó đi theo Hứa Gia Thời về phòng khách cứ như cái đuôi nhỏ của cậu bé.

Mấy món ăn vặt như trái cây, bánh ngọt được bày trên bàn phòng khách, Đào Ấu Tâm chép miệng mấy cái, suýt nữa thèm đến mức bật khóc.

Nhận thấy ý đồ của cô nhóc, Hứa Gia Thời lạnh nhạt bưng toàn bộ đồ ăn, đang định đưa đến chỗ mà cô bé sẽ không nhìn thấy. Thấy vậy, Đào Ấu Tâm vội đuổi theo cậu, kéo vạt áo của cậu, nói với vẻ đáng thương: “Anh ơi, em đói.”

Hứa Gia Thời xụ mặt: “Em mới ăn cơm tối xong.”

Chẳng qua cô nhóc chỉ thèm ăn quà vặt thôi.

Đào Ấu Tâm túm chặt vạt áo của cậu không chịu buông ra, chu môi, lộ ra đôi mắt cún đáng thương: “Xin anh đấy, được không?”

Hứa Gia Thời bất đắc dĩ thở dài, lấy một cái bánh từ trong đĩa: “Nè, bánh ngọt cho em.”
Bình Luận (0)
Comment