Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 345



Ví dụ như cô lớn này, nghe nói hồi mẹ Chu Nguyên Hạo vẫn còn, bà ta đối xử anh cũng coi như được, nhưng mà từ khi Chu Nguyên Hạo đến nhà bà ta chơi hai ngày, bố cô lớn liền bị tai nạn xe cộ, đến bây giờ trong chân còn dính đinh thép.
Từ sau vụ đó, Chu Thuỷ Lam xem anh trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chưa bao giờ cho sắc mặt tốt.
Chu Nguyên Hạo lạnh giọng nói: “Cô cả, những chậu hoa này là di vật của mẹ con.”
“Cô biết rõ.” Chu Thuỷ Lam ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Thế nhưng mà mẹ của con đã qua đời rồi, con..” Ánh mắt của bà ta nhìn anh một vòng, nói: “Người cũng đã qua đời.

Bố bảo cô thăm nom nhà ấm.

Cô thấy những hoa cỏ kia của mẹ con đều phát triển không tốt lắm, đoán chừng cũng sống không được bao lâu rồi, những thứ chậu hoa này quý báu như vậy, không bằng dùng để chút ít loại hoa của cô.



Tôi đang quan sát một chậu tường vi, đang chuẩn bị kiểm tra múi hoa tường vi thì bỗng nhiên vẻ mặt bà ta thay đổi, cao giọng nói: “Này này, cô làm gì đấy, đây chính là tường vi lưu quang mà ông cụ thích nhất, là chủng loại quý báu nước Pháp, cô còn đụng tay vào?”
Bà ta vội vàng đi tới, dọn chậu hoa ra, rồi quan sát tôi với vẻ xem thường, nói: “Cái con nhỏ quê mùa này đâu ra vậy, không biết ở trong nhà người khác thì đừng nên chạm vào đồ người khác sao?”
Trong mắt Chu Nguyên Hạo nổi lên sự giận dữ, đang miếng nói chuyện thì tôi cản lại.

Tôi mỉm cười và bảo: “Cô cả…”
“Cô cả là xưng hô cho cô gọi sao?” Chu Thuỷ Lam hừ lạnh.
Tôi vội vàng đổi giọng: “Thưa bà…”
“Cô gọi tôi là cái gì?” Chu Thuỷ Lam giận dữ, nhướng mày trợn mắt.
Tôi vô tội nhìn bà ta: “Bà ơi, bà bảo dưỡng thật tốt, thoạt nhìn tựa như hơn bốn mươi tuổi vậy.


Chu Thuỷ Lam cả giận nói: “Tôi vốn là mới hơn bốn mươi tuổi!”
Tôi khoa trương nói: “Ồ, thật có lỗi, con không nhìn ra.”
Chu Thuỷ Lam tức giận đến tay run, nhìn về phía Chu Nguyên Hạo quát: “Con nhìn đi, còn nhìn đi.


Người phụ nữ mà con tìm, không có giáo dục, không có lễ phép, quả nhiên xuất thân thấp hèn.”
Tôi cũng không tức giận, nói tiếp: “Ông cụ bảo cô chăm nom nhà ấm này là vì tín nhiệm cô, nhưng sao cô có thể phụ lòng tín nhiệm của ông cụ, không chăm sóc tốt hoa cỏ trong đây chứ.”
Chu Thuỷ Lam híp híp mắt: “Cô nói cái gì?”
Tôi mỉm cười, chỉ chỉ chậu tường vi trong tay bà ta: “Loại này không thể phơi quá nhiều dưới mặt trời, nhưng cô cứ hết lần này tới lần khác để nó dưới mặt trời phơi nắng, cô không phát hiện hoa này đã có chút ít ỉu xìu rồi sao?”
Chu Thuỷ Lam hừ lạnh một tiếng: “Một con nhóc quê mùa, thì biết cái gì? Chỉ sợ đời này của cô còn chưa thấy qua hoa quý báu như vậy đi.”
Tôi nói: “Hoa cỏ quý báu, tôi đúng là ít thấy.

Nhưng từ khi mọi người vẫn còn ở trong ngực làm nũng thì cái con quê mùa này đã theo người lớn làm việc trong đất.

Mấy loại chuyện như là hoa này, hiểu một biết trăm, cho dù thầy hoa cỏ có tốt hơn nữa thì so ra cũng kém người nông gia có kinh nghiệm là con.

Nếu như không tin, cô có thể tiếp tục để nó phơi nắng, chưa tới hai ngày, hoa sẽ héo rũ.

Lại phơi nắng thêm mười ngày nửa tháng, chậu hoa hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”
“Cô đúng là nói xằng nói bậy.” Chu Thuỷ Lam trừng mắt nói: “Tôi nuôi hoa cỏ đã nhiều năm, còn không cần một con oắt hỉ mũi chưa sạch đến dạy tôi loại hoa này như thế nào.


Được rồi được rồi, Vũ Hạo, mang theo con nhỏ không có lễ phép đi ra ngoài đi, cô nhìn vào bọn con liền thấy phiền lòng.”
“Đợi một chút.” Một giọng nói già nua trung khí mười phần truyền đến, Chu Thuỷ Lam lập tức tém lại sự kiêu ngạo của mình, nói: “Bố.”
Ông cụ Chu đi đến, thản nhiên liếc nhìn con gái, nói: “Lời các con mới vừa nói bố đều nghe thấy được.

Bé Khương, con nói hoa này không thể phơi nắng?”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, hoa này thích râm mát, tốt nhất là đặt ở nơi có bóng thì nó mới có thể nở đẹp.”
“Bố, bố đừng nghe nó nói bậy, con đã hỏi người làm vườn nước ngoài rồi, loại này hoa…” Chu Thuỷ Lam vội vàng cắt ngang tôi, nói.
Ông cụ Chu vươn tay ngăn cản bà ấy nói tiếp, nhìn ngắm hoa, lại nhìn tôi, nói: “Cô bé, con đến xem chậu hoa này đi, con biết đây là cái gì không?”
Tôi đi qua, trông thấy một chậu hoa đang tươi tốt: “Ông cụ, đây là hoa sơn trà.”
Bên kia, Chu Thuỷ Lam “Dừng” một tiếng, rồi nói: “Người nào không biết đây là hoa sơn trà, thứ bố hỏi chính là hoa trà thuộc loại gì.”
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi không biết.”
Trong mắt ông cụ Chu hiện lên vẻ thất vọng, Chu Thuỷ Lam cũng đắc ý mà cười nói: “Bố, con đã nói nó không có biết gì rồi mà, con nhóc nhà quê đến từ nông thôn mà thôi.”


Bình Luận (0)
Comment