Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 346



Tôi tiến lên sờ lên lá cây hoa sơn trà, nói tiếp: “Ông cụ, tuy rằng con không biết đây là loại gì, nhưng con biết rõ, loại trà hoa này mỗi ngày không thể tưới quá nhiều nước, mà chậu này đã được tưới nước quá nhiều rồi, đoán chừng không cần hai ngày, hoa sẽ rụng.”
“Nói linh ta linh tinh, quả thật không có hiểu biết.” Hai tay Chu Thuỷ Lam vòng ngực, tựa như đã xem tôi trở thành một tên hề.
Trong mắt ông cụ Chu hiện lên sự vui mừng, lại hỏi tôi mấy chậu hoa, những loại hoa này cũng thật hiếm gặp, cũng có loại được chăm sóc rất khá đấy.

Sau cuộc vấn đáp, ông cụ Chu đã “lau mắt mà nhìn” tôi.
“Cô bé, con đúng là cho ông một niềm vui bất ngờ đó.” Ông cụ Chu nói: “Như vậy đi, mấy ngày lễ mừng năm mới này, phiền con giúp ông chăm sóc những hoa hoa cỏ cỏ này nhé.


Đặc biệt là chậu hoa sơn trà này, nó tên là Thập Bát Học Sĩ, là hoa quý.
Ông khó lắm mới được một cây như vậy, lúc tết âm lịch ông còn muốn cầm nó đi đấu hoa cùng mấy người bạn già đó.”
Tôi gật đầu nói: “Ông cụ xin yên tâm, con nhất định giúp ông chăm sóc hoa thỏa đáng.”
Chu Thuỷ Lam nóng nảy: “Ông ơi, không phải ông bảo con hỗ trợ chăm sóc những chậu hoa này đấy sao?”
Ông cụ Chu nói: “Thủy Lam à, mấy ngày nay con những chậu hoa như thế nào, bố cũng nhìn thấy.

Cho dù con có lòng, nhưng hoa thời gian và những loài khác bất đồng, không thể mê tín chuyên gia gì, hoa cỏ cũng có linh tính, phải dùng tâm để cảm nhận thì mới có thể chăm sóc tốt cho bọn nó.”
Nói đến đây, ông thở dài: “Dù sao con cũng có sản nghiệp của mình, thường ngày cũng bận rộn, trong khoảng thời gian tết âm lịch này hãy nghỉ ngơi, thư giãn một chút đi.”
Trong lòng Chu Thuỷ Lam rất không cam lòng, bà ta biết rõ những chậu hoa cỏ đều là huyệt tử của ông cụ, vốn muốn thừa lấy cơ hội chăm sóc hoa cỏ để nịnh nọt ông cụ, không nghĩ tới lại bị tôi lật kèo rồi, không chỉ có không thể nịnh nọt ông cụ, mà ngược lại còn đụng phải chuyện muốn lấy lòng cuối cùng còn bị chọc mất hứng.
Bà ta biết ông cụ đã quyết nên cũng không càn quấy khiến người khác chán ghét phiền, bèn phải đáp một tiếng, sau đó đi lên khoác lên cánh tay ông cụ, nói: “Bố, nếu như con rảnh rỗi rồi thì khi đó hay là làm cho bố một nồi cháo trứng muối thịt nạc mà bố thích nhất nhé.”
Ông cụ Chu gật đầu nói: “Cái này được, cứ như vậy đi.”

Chu Thuỷ Lam kéo ông cụ ra nhà ấm, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn tôi, tôi biết rõ bà ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chẳng qua, có ma mới sợ bà ấy.
Tôi nói: “Nguyên Hạo, mau tới hỗ trợ, chúng ta đổi chậu hoa về chỗ cũ đi.”
Chu Nguyên Hạo bắt lấy tay của tôi, cảm kích nói: “Khương Lăng, cám ơn em.”
Tôi cười với anh, nói: “Lần này em vốn định giúp cho anh hả giận đấy, cám ơn cái gì?”
Dù sao Chu Nguyên Hạo cũng là đàn ông, để cho anh và những người như Chu Thuỷ Lam này cãi nhau, mất hết thân phận, tôi lại bất đồng, dù sao tôi trong mắt của bọn họ cũng là con nhỏ quê mùa không có giáo dục ở nông thôn, vậy hãy để cho bọn họ mở mang kiến thức về sự lợi hại của con nhỏ quê mùa ở nông thôn.
Chúng tôi đều thay đổi chậu hoa trở về vị trí cỗ, lại đi nhà kho chọn một vài chậu hoa thích hợp những thứ hoa cỏ này, lại trồng lên một lần nữa.
Chu Nguyên Hạo hỏi tôi: “Em có thể giao tiếp cùng những hoa cỏ?”
Tôi cười nói: “Cũng không biết có phải là đi lên đường tu đạo, tấn thăng đến Tam phẩm hay không, sáu giác quan của em đều rất linh mẫn.

Em chỉ cần muốn kiểm tra những hoa cỏ là có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của chúng nó.”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút suy tư, dường như đang nghĩ tới điều gì, tôi cũng không để ý.
Bận rộn ở trong nhà ấm cả ngày, tối đó ăn cơm trong đại sảnh.


Bây giờ chỉ còn cách tết âm lịch vài ngày, những người khác còn chưa tới, chỉ có một nhà Chu Văn Mộc và hai vợ chồng Chu Thuỷ Lam ở đây.
Chu Thuỷ Lam có đứa con gái, đang học tập ở nước ngoài, cũng phải qua mấy ngày mới nữa mới về.
Tất cả chúng tôi vây quanh một bàn vuông ăn cơm, ông cụ Chu bảo chúng tôi ngồi ở bên cạnh ông, ý là thừa nhận thân phận của tôi.

Nhưng trên mặt những người nhà họ Chu này, tôi chỉ có thấy được sự xem thường và xa cách.
Đang ở trước mặt ông cụ nên bọn họ không dám làm quá phận, nhưng trong suy nghĩ bọn họ xem thường tôi, ngoài miệng không nói nhưng đều như có như không bỏ qua tôi, bọn họ trò chuyện rất sôi nổi nhưng chỉ cần tôi vừa tiếp lời thì bọn họ đã ngưng nói rồi, tóm lại sẽ khiến tôi không nói nên lời, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Tôi sớm đã luyện thành da mặt giống như tường đồng vách sắt, mấy người không nói chuyện với tôi, tôi cũng không thèm được nói chuyện với mấy người đâu, dù sao cơm canh phong phú, mùi vị lại ngon, tôi bèn cúi đầu ăn cơm, ăn tới vui vẻ.
Thỉnh thoảng Chu Nguyên Hạo còn gắp đồ ăn cho tôi, còn cưng chiều giúp tôi lau đi hạt cơm bên môi, dịu dàng nói: “Em nhìn em kìa, có bao nhiêu người, còn như một đứa con nít.”


Bình Luận (0)
Comment