Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 347



Tôi cảm thấy da gà của mình đã hết cả lên.

Hai chúng tôi không coi ai ra gì mà diễn trò ân ái, đối diện có một chó độc thân đã bị ngược đãi.

Tôi cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang nhìn vào tôi, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là Chu Nguyên Chính ngồi ở tôi đối diện.

Đáy mắt cậu ta có phẫn nộ và ghen ghét, còn có một loại cảm xúc tôi nhìn không hiểu.

Tôi giả bộ như không phát hiện, sau đó biểu hiện ra vui vẻ hòa thuận, thật ra sóng ngầm mãnh liệt bên trong.

Sau khi đã ăn xong cơm tối, ông cụ Chu là con nghiện chơi cờ, lôi kéo Chu Nguyên Hạo đi phòng sách đánh cờ, tôi không có chuyện gì để làm nên bèn đi nhà ấm chăm sóc hoa cỏ.


Lúc tôi đang tưới nước cho một chậu hoa lan, bỗng nhiên hoa kia lay động mạnh một cái, giọt nước bắn tóe vào người tôi.

Tôi quay đầu, vẻ mặt tràn đầy vẻ giận dữ mà nhìn Chu Nguyên Chính: “Cậu làm như vậy không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”
Chu Nguyên Chính đi tới, lẳng lặng nhìn tôi: “Cô quên tôi có kỹ năng thao túng thực vật sao? Ở trong nhà ấm được trồng hoa này, chính là sân nhà của tôi.


Tôi cảnh giác mà lui về sau một bước: “Không phải cậu đến đánh nhau chứ?”
Chu Nguyên Chính lại đi về phía tôi hai bước, tôi cầm lên cuốc hoa bên cạnh, lạnh lùng nói: “Tôi không ngại đánh với cậu một trận, nhưng làm hư hoa cỏ nơi đây sẽ không tốt, nếu ông cụ Chu trách tội xuống, hai chúng ta đều chịu không nổi.


Chu Nguyên Chính ngừng bước chân, nhìn chăm chú vào ánh mắt của tôi, tôi bị cậu ta nhìn sợ nổi da gà, mãi một lúc lâu sau cậu ta mới mở miệng nói: “Tôi nghe nói, tỷ lệ Chu Nguyên Hạo phục sinh không lớn.


Tôi cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Nếu như anh ta phục sinh tahats bại, vậy cô sẽ không còn có cái gì nữa, cô thật sự định đem thẻ đánh bạc đặt ở trên người của anh ta sao?”
Tôi cười khẩy một tiếng: “Thẻ đánh bạc? Anh cho rằng tôi là cái loại con gái thấy người sang bắt quàng làm họ sao?”
Cậu ta nói: “Cô có phải loại con gái đó không thì tôi không có hứng biết.

Tôi chỉ muốn cho cô một lựa chọn tốt hơn mà thôi.


Tôi nhíu mày: “Lựa chọn tốt hơn gì?”

Cậu ta đi đến gần chút ít, thân thể hơi hơi cúi xuống, nói với tôi: “Cô có thể chọn làm người phụ nữ của tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Chu, làm người phụ nữ của tôi, lợi hơn rất nhiều so với trên người một quỷ hồn.


Nghe xong lời này, tôi nhịn cười không được: “Chu Nguyên Chính, có phải anh quá đề cao chính anh hay không? Đừng quên, người thừa kế nhà họ Chu là Chu Nguyên Hạo, không phải anh.


Chu Nguyên Chính nói: “Anh ta đã chết, một ngày anh ta không sống lại, thì một ngày đó tôi chính là người thừa kế nhà họ Chu.

Mà cô, nếu như lựa chọn tôi, có thể thuận thuận lợi lợi mà trở thành nữ chủ nhân nhà họ Chu.


Tôi cười khẩy nói: “Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm cái thân phận nữ chủ nhân gì kia á? Tôi và Chu Nguyên Hạo ở bên nhau là vì tôi thích con người anh ấy, chứ không phải là bởi vì thân phận của anh ấy.


“Nói còn hay hơn hát.

” Chu Nguyên Chính cười nhạo nói: “Tôi đã thấy vô số người phụ nữ, loại hình nào cũng đều có, không có người nào mà không yêu tiền tài không muốn quyền thế, những người tuyên bố bản thân xem tiền tài như cặn bã, cũng chỉ là bởi vì cám dỗ của mồi nhử chưa đủ mà thôi.


Tôi nhẹ gật đầu: “Nói có đạo lý.


Trong mắt anh ta hiện lên vẻ sáng sủa.


Tôi tiếp tục cười nói: “Tôi không để ý quyền thế của anh ta, mà là dáng người xinh đẹp vừa nhìn đã kinh động như gặp thiên nhân, tựa như thần linh và lực bền bỉ vĩnh cửu, những thứ này tôi đều không nhìn thấy trên người cậu.


Chu Nguyên Chính giận.

Cậu ta đưa tay đến bắt cánh tay của tôi, tôi nhẹ nhàng tránh thoát, cây cuốc trong tay vạch một đường thiếu chút nữa đã có thể làm cậu ta bị thương.

Chu Nguyên Chính giận biến thành cười: “Như lời cô nói về những thứ này, tôi đều không kém hơn anh ta.

Đặc biệt là điều cuối cùng, cô có thể thử một chút, chỉ cần cô thử qua một lần thì sau này sẽ lập tức quên anh ta.


Tôi thuận theo liếc mắt nhìn phía dưới kia, châm chọc nói: “Đáng tiếc, tôi không cảm thấy hứng thú chút nào.

Đêm đã khuya, cậu còn lưu lại nơi này sợ là không tốt, đi về nghỉ ngơi trước đi.




Bình Luận (0)
Comment