Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 520



Đáy mắt Khương Kha cuồn cuộn sự đố kỵ: “Anh xứng đáng nhìn cơ thể của cô ấy sao? Cơ thể cô ấy xinh đẹp như thế, loại sinh vật bẩn thỉu như anh, nhìn cô ấy một cái, cũng là sự khinh nhờn đối với cô ấy rồi.”
Nói xong, móng tay cậu ta đâm vào hốc mắt của Lục Thương Quyền.

Lục Thương Quyền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai con ngươi của gã bị cậu ta móc ra.
“Ai nhìn thấy, tôi sẽ huỷ diệt kẻ đó.” Vừa nói, trong tay cậu ta vừa bùng lên ngọn lửa màu đen, thiêu cặp mắt kia thành tro bụi.
Cậu ta không lãng phí thời gian nữa, tức giận bay về phía gã ta, móng tay rạch một cái vào bụng.

Lục Thương Quyền lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới nỗi xé ruột xé gan, lần này còn thảm thiết hơn, khiến một bầy chim ở trong rừng rậm phải kinh hãi, vỗ cánh bay xoành xoạch lên trời.
Khương Kha đưa tay ra, một viên ngọc màu đỏ chui ra từ trong bụng của Lục Thương Quyền, chậm rãi lơ lửng giữa không trung.

Yêu đan đã rời khỏi cơ thể, trên người Lục Thương Quyền lập tức xuất hiện từng vết rách màu đen.

Rất nhanh những vết rách kia lập tức lan khắp toàn thân, sau đó gã ta nhanh chóng sụp đổ, biến thành một đống than màu đen, vỡ vụn thành vô số khối nhỏ.
Khương Kha đưa tay tiếp lấy yêu đan, cầm trong tay bóp một cái, đáy mắt có thứ gì đó không nói rõ được.

Bỗng nhiên, khoé môi cậu ấy cong lên một nụ cười cao thâm khó lường.
Cậu ấy nghiêng đầu, khóe mắt lộ ra nét cười nhìn đống than dưới đất: “Thật ra thì, cái gọi là Vương quốc cương thi, cùng lắm cũng chỉ là cái dùng để che mắt mà thôi, dù xây được hay không, đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lần này sau khi cùng chung hoạn nạn cùng sống cùng chết, thứ tôi muốn đã lấy được rồi.”
Tôi đã nằm mơ một giấc mộng dài, nội dung trong mộng thì tôi đã quên rồi, duy chỉ nhớ một cảm giác, đó là cảm giác đau tim vô cùng vô tận, đau đến xé lòng.
Khi giấc mộng kết thúc, tôi tỉnh giấc.

Tôi phát hiện mình nằm trong căn biệt thự vừa mới mua, Khương Kha ngồi ở mép giường, gương mặt xinh đẹp dựa vào cây cột, đang chợp mắt.

Mà từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn kia, thật sự rất dễ thương.
Tôi không nhịn được cầm một nhúm tóc của mình, chọc chọc vào mũi cậu ấy.

Dường như cậu ấy rất mệt mỏi, chọc như vậy mà cũng không tỉnh, tôi nhíu mày, lấy tay gạt tóc ra, tiếp tục ngủ.

Tôi phì cười ra tiếng, Khương Kha lập tức tỉnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Chị, chị đã tỉnh rồi, quá tốt, chị đã ngủ suốt một tuần rồi, quả thật làm em sợ quá chừng.”
Một tuần? Lâu như vậy sao?
“Chị, bộ dáng trước đó của chị rất đáng sợ.” Khương Kha vừa nghĩ tới, sắc mặt lập tức hơi trắng bệch: “Da chị bắt đầu nứt thành từng vết rách màu đỏ, nhìn giống như búp bê sứ bị vỡ vậy, quá đáng sợ.”
Tôi sững sờ một chút.

Trước đó tôi đã sử dụng sức mạnh mà tôi không được phép dùng, cơ thể hư hại, tôi còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống.
Tôi nhìn tay mình một chút.

Da thịt bóng loáng trắng nõn, đâu có vết rách nào đâu?
“Ai đã cứu chị?” Tôi hỏi.
Khương Kha dừng một chút, nói: “Là anh Chu đấy ạ, anh ấy cho chị ăn một thứ màu đỏ, bệnh của chị lập tức tốt lên.”
Thứ màu đỏ sao?
Dường như tôi nghĩ đến cái gì, lập tức kiểm tra cơ thể mình, lại phát hiện mình đã lên cấp rồi, từ tứ phẩm sơ cấp thăng lên đến tứ phẩm cao cấp, trực tiếp vượt qua trung cấp.
Ly kỳ nhất là, cái kén do tướng quân Kim Giáp kết ra, lại lớn hơn một vòng nữa.
Xem ra, tướng quân Kim Giáp sắp tiến hóa thành công rồi.
Lúc này, tôi nghe được tiếng mở cửa.

Chu Nguyên Hạo bưng một chén thuốc đi vào, trong lòng tôi khẽ động, chợt nhớ đến những cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy sau khi bị trúng ảo cảnh của Quái vật trăm mắt.


Anh cầm roi lên, nhìn tôi như nhìn kẻ thù, hình ảnh đó khắc sâu vào trong đầu tôi, khiến tôi rợn cả tóc gáy.
Chiêu công kích tinh thần đó, chắc là khiến cho người ta nhìn thấy hình ảnh đáng sợ nhất ở trong lòng người đó, chính là bị anh lừa dối, bị anh căm ghét.
Cho nên chuyện ở kiếp trước, tôi luôn không dám hỏi thẳng anh, tôi sợ tôi không tiếp nhận nổi quá khứ.
“Khương Lăng, uống thuốc đi.” Anh dịu dàng cầm chén thuốc đưa cho tôi.

Tôi không dám nhìn vào mắt anh, nhận lấy uống một hơi cạn sạch.
Thật đắng.
Khuôn mặt nhỏ của tôi không nhịn được nhăn lại.

Khương Kha khẽ cười một tiếng, đưa một viên đường cho tôi.

Tôi nhếch môi một cái, có chút ngượng ngùng.
“Đúng rồi.” Tôi hỏi.” Nguyên Hạo, vết thương của anh không sao chứ?”


Bình Luận (0)
Comment