Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 521



“Em liều mình cứu anh, sao anh có thể có chuyện gì được?” Ánh mắt anh nhìn tôi càng thêm dịu dàng, anh không kìm được nắm lấy tay tôi: “Khương Lăng, em còn nhớ lúc đó em đã nói gì với anh không?” Các bó cơ trên mặt tôi co quắp hai cái: “Em đã nói cái gì?” “Em nói, bất luận anh đã từng làm cái gì, em cũng sẽ tha thứ cho anh.” Ánh mắt anh cháy bỏng, thâm tình lại chân thành, khiến tôi có chút không chống đỡ được: “Lời em nói, đều là thật sao?” Tôi do dự một chút, lập tức nhanh trí nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Lục Thương Quyền đó thế nào rồi?” “Chạy mất rồi.” Chu Nguyên Hạo có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì nhiều: “Văn phòng điều tra tài liệu X đã ra lệnh truy sát, tất cả những người tu đạo trên toàn Hoa Quốc, chỉ cần nhìn thấy gã ta, mỗi người đều phải giết, còn treo giải thưởng rất lớn.” Không biết tại sao, tôi có một trực giác kỳ lạ, tôi cảm thấy Lục Thương Quyền chắc đã không còn ở đây.

“Tư Không Uy Viễn và Tư Thuần Nhi bọn họ đâu?” Tôi vội vàng hỏi.

Chu Nguyên Hạo nói: “Hiện tại Tư Không Uy Viễn đã lấy được sự cho phép của văn phòng điều tra tài liệu X, trở thành người quản lý đám cương thi ở trong Hà Thành.


Hắn ta bị thương hơi nặng, Tư Thuần Nhi đang chăm sóc cho hắn ta, cũng không có gì đáng ngại.

Lục Thương Quyền gây hỗn loạn ở trên đường dành cho người đi bộ ở khu D, cũng chính là ở phía Nam thành phố, lây cho không ít người.

Hiện tại người bị lây đã được thanh trừ, chỉ có một cương thi nhỏ lẻ tẻ, có tổ thứ tư xử lý, chúng ta không cần lo lắng.” Cuối cùng tôi thở phào nhẹ nhõm, Khương Kha nói: “Chị, sức khoẻ của chị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hay là chị cứ nghỉ ngơi nhiều một chút.” Tôi có chút cạn lời, đã ngủ suốt cả một tuần rồi, còn phải nghỉ ngơi đến khi nào nữa.

Nhưng không biết vì sao tôi không thể cưỡng lại được bọn họ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đợi ở nhà không ra khỏi cửa.

Sau đó Tư Hoàng Lăng gọi điện thoại cho tôi.

Chuyện lần này do một tay anh ấy giải quyết, nhưng dẫu sau cũng chết không ít người.

Làm chỉ huy trưởng, anh ấy cũng phải gánh nỗi oan uổng, bị điều đi quản lý tài liệu.


Nhưng thế lực đằng sau của anh ấy rất vững chắc, quan hệ với tổ thứ tư cũng rất tốt, còn có bối cảnh quân đội, không bao lâu là có thể được phục chức.

Còn về Tư Không Uy Viễn, vẫn là gương mặt liệt đó, tôi nói chuyện video với hắn ta hết nửa ngày, hắn ta lại vòng vo hết nửa ngày, khiến đầu óc tôi mơ hồ.

Cúp điện thoại, tôi mới nhớ ra, có phải hắn ta đang muốn nói cảm ơn với tôi hay không? Dẫu sao cũng vì Tư Thuần Nhi mà tôi mới bị bắt, chúng tôi còn cứu Tư Thuần Nhi ra nữa.

Đầu tôi đầy vạch đen, hắn ta không thể nói chuyện dễ hiểu hơn sao? Kiêu ngạo như vậy, chắc chắn là cả đời cũng không tìm được vợ mất thôi.

Ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, tôi quả thực không ngồi yên được nữa, chống đối với hai người bọn họ rất lâu, bọn họ mới cho phép tôi trở lại trường học.

Tôi vừa về trường, đã có bạn học đến hỏi tôi: “Nghe nói lần này cậu lại vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi à? Thậm chí còn ra thông báo bệnh tình nguy kịch? Ai, thật ra cậu không cần liều mạng như vậy đâu, mặc dù đi học là nguyện vọng của cậu, nhưng sức khoẻ quan trọng hơn nhiều chứ.” Tôi không còn lời nào để nói nữa rồi.


Không tới vài ngày nữa là đến sinh nhật.

Hôm nay tôi vừa tan học về, mua cho Khương Kha bánh kếp hành mà cậu ấy thích ăn nhất, nhưng bỗng nhiên Chu Nguyên Hạo nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, bầu không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị, như thể không khí bị đè ép mấy phần.

“Xảy ra chuyện gì vậy rồi?” Tôi không nhịn được hỏi.

Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói: “Nhân viên tình báo dưới trướng anh nhận được tin báo, có một con quỷ quan tài đã xuất thế.” Trong lòng tôi run một cái, vội vàng hỏi: “Ở đâu cơ?” “Quỷ quan tài đó đang ở bên dưới toà tháp cổ đời nhà Minh ở thành phố Hương Đảo.” Sắc mặt anh có chút âm u: “Toà tháp cổ kia đã lâu không được sửa sang, một công ty của nước Miên muốn quyên tiền sữa chữa, một công ty nước Đại nhận thầu.

Có người nhìn thấy, vào buổi đêm của hai ngày trước, bọn họ lấy ra một đồ vật bằng đồng xanh cao tầm khoảng một người từ trong toà tháp, để lên xe chở hàng chở đi.” Nói đến đây, sắc mặt anh càng thêm khó coi: “Thời điểm nhân viên tình báo dưới trướng anh tra được đó là quỷ quan tài thì nó đã bị đưa ra nước ngoài rồi, mà công ty của nước Miên và nước Đại đều chỉ để che mắt kẻ khác mà thôi, người sau màn chân chính thật ra là người Nhật Quốc.” Tôi kinh ngạc: “Người của Âm Dương Liêu sao?” Chu Nguyên Hạo gật đầu một cái..


Bình Luận (0)
Comment