Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 100 - Chương 100: Chỉ Biết Có Thù Nhất Định Sẽ Trả

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 100: Chỉ biết có thù nhất định sẽ trả




Cẩn thận nhìn xung quanh một chút, lúc này Chúc Hạ Dương mới nhận ra ngôi mộ này nằm ở vị trí chính giữa, những ngôi mộ xung quanh cứ như là cố tình xếp thành một vòng tròn vậy, vậy ngôi mộ này vào giữa.

Những ngôi mộ có bia đá hầu hết đều là những ngôi mộ triều Thanh, tất cả các tấm bia đá đều đã sớm bị vỡ vụn.

Nhưng mà bia đá của ngôi mộ trước mặt này tuy có vẻ đã lâu năm nhưng mà lại không hề bị hư hại.

Chúc Hạ Dương nhìn những ngôi mộ khác xung quanh, trong lòng có dự cảm xấu.

Tất cả những phần mộ này đều được dùng đá để xây rất chắc chắn, thậm chí còn dùng xi măng lấp kín những khe hở.

Chúc Hạ Dương hơi không hiểu như vậy để làm gì.

Theo lý thì khi người chết nhập thổ vi an, cỏ mọc dài trên mộ cũng là một điều quan trọng.

Trái lại, nếu như người vừa chết đã chôn vào chỗ hoàn toàn kín, đồng thời cố ý bày trận pháp...

Chúc Hạ Dương nhìn vào bia đá đó, vốn định xem thử thân phận của người được chôn cất, lại nhận ra trên bia đá hoàn toàn trống trơn.

"Y Bạch."

Chúc Hạ Dương gọi tên Y Bạch nhưng không nghe thấy câu trả lời, lúc này Chúc Hạ Dương mới nhận ra không biết là Y Bạch đã tách khỏi nhóm người từ bao giờ.

Xung quanh cũng không có bóng dáng của Y Bạch, Chúc Hạ Dương nghĩ anh ta lợi hại như vậy nên chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Hạ Dương, cháu có muốn xem thử thi thể này có gì... không bình thường không, có thể dọn đi được không?"

Lưu Nhất Thiên nói, Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống nhìn thử một chút, sau đó gật đầu: "Không sao, cứ di dời thi thể."

Nghe vậy Lưu Nhất Thiên mới yên lòng, ông ấy không dám chắc chắn, nếu không lại giống như lần trước vậy, gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ lát sau pháp y đã tới, còn có Niếp Chi Dư đi theo sau.

Niếp Chi Dư nhìn xung quanh, trên mặt rõ ràng có sự lo sợ nhưng lúc ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Chúc Hạ Dương thì lập tức giả vờ bình tĩnh.

"Trời ạ, không biết ai lại ra tay độc ác như vậy, đội trưởng Lưu, thành phố Thanh Phong của mọi người nhìn có vẻ không hề yên ổn nhỉ." Niếp Chi Dư chậc lưỡi.

Lưu Nhất Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Niếp Chi Dư một lúc lâu khiến ông ta có vẻ lây chân luống cuống.

"Có lẽ đội phó Niếp không biết, người thành phố Thanh Phong sẽ không giết người vô tội, chỉ là có thù thì nhất định sẽ trả."

Niếp Chi Dư bỗng ngẩn ra một lát, sau đó vừa cười vừa nói: "Vâng vâng, đội trưởng Lưu đã điều tra được gì về vụ án này rồi sao?"

"Sớm đã nghe nói đội phó Niếp phá án như thần, hay là nói cao kiến của cậu trước?"

Có vẻ như lời nói của Lưu Nhất Thiên đã chọc vào chỗ đau của Niếp Chi Dư, chỉ thấy biểu cảm trên mặt ông ta có sự sắc lạnh.

Ông ta cẩn thận quan sát hiện trường một chút, đưa mắt nhìn về phía những dấu chân chó.

"Đây rõ ràng là chó hoang đói nên cắn chết người, trên đời này làm gì có mấy chuyện quỷ quái, ra vẻ huyền bí." Niếp Chi Dư khẳng định, tỏ vẻ oai phong.

"Phì..."

Chúc Hạ Dương nhịn không được cười thành tiếng, trong mắt cô thì tên đội phó này thật sự đúng là giống như một kẻ ngốc vậy.

"Cô cười cái gì, tốt nhất cô nên giải thích cẩn thận cho tôi."

"Đội phó Nhiếp nói vậy, dù có câu dân không đấu lại quan, nhưng mà tôi không phòng hỏa cũng không giết người, tại sao phải cẩn thận chứ, trái lại chúng tôi có thể cho rằng ông lạm dụng chức quyền chèn ép dân đen."

"Cô..."

Niếp Chi Dư tức giận đến ria mép vểnh lên, nhưng lại nghĩ đến lời mà Chúc Hạ Dương vừa nói nên cũng không dám nói gì nữa, lập tức nở nụ cười giả tạo.

Chúc Hạ Dương thật sự khinh thường tên họ Nhiếp này, vừa mới nhận chức đã phách lối như vậy, thật sự quá đề cao bản thân rồi.

"Đội trưởng Lưu, thi thể này không có vấn đề gì, cháu đi tìm bạn cháu, xin phép đi trước."

Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người rời đi, vừa đi được vài bước đã thấy được Y Bạch đang đi tới.

"Anh chạy đi đâu thế, tôi đang định đi tìm anh đấy."

"Tôi đi xung quanh thôi."

Y Bạch nói rồi trực tiếp đi về phía thi thể.

Bình Luận (0)
Comment