Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 101 - Chương 101: Ở Nhà Chờ Tôi

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 101: Ở nhà chờ tôi




Anh ta đi đến trước thi thể, dùng tay móc từ trong túi vải sau lưng ra một nắm tiền giấy châm lửa đặt dưới đất, sau đó lại đốt mấy nén nhang.

Chúc Hạ Dương đi đến, khó hiểu hỏi anh ta: "Gã ta cũng không còn hồn phách, anh đốt vàng mã có lợi gì chứ?"

Từ khi vừa nhìn thấy thi thể này thì Chúc Hạ Dương đã biết rõ là linh hồn của người này đã biến mất.

Y Bạch đứng dậy nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó lại nhìn xung quanh nhíu mày nói: Đúng là đã không còn hồn phách, bốn phía xung quanh cũng không cảm nhận được hơi thở của anh ta, tôi làm vậy chỉ vì hy vọng linh hồn của anh ta có chỗ quay về thôi."

Chúc Hạ Dương không ngờ là anh trai đạo sĩ này còn lương thiện như vậy, bình thường không nhận ra, chỉ cảm giác là một soái ca đẹp trai lạnh lùng ít nói.

"Ở đây oán khí rất nặng, thôi thấy muốn xua tan cũng rất khó khăn, lần trước mấy người còn dám xông vào, đúng là thật sự không muốn sống nữa."

Y Bạch nói rồi nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, cảm giác như là rất ngại ngùng.

Đã biết mình lỡ lời rồi sao?

Y Bạch xoay người nhìn ngôi mộ đá trước mặt, ngồi xổm xuống dùng đầu ngón tay quẹt qua một chút đất.

Đất cực kỳ khô ráo, còn có một mùi kỳ lạ.

"Bố cục này có phải là một trận pháp không, nhìn vào khiến người ta rất khó chịu.

Chúc Hạ Dương đến gần Y Bạch nói.

Y Bạch gật đầu nhìn cô một cái, Chúc Hạ Dương có vẻ hiểu ra gì đó, xoay người nói với Lưu Nhất Thiên rằng: "Chú, cháu muốn mượn sức người của chú."

"Được, lúc nào cũng được."

Thấy Lưu Nhất Thiên đồng ý một cách sảng khoái như vậy, Chúc Hạ Dương âm thầm cảm thấy may mắn.

Có Lưu Nhất Thiên giúp đỡ, sau này mình cũng lo chuyện sức người nữa.

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đầu tiên chúng ta cần phải xua tan oán khí, nếu không... đợi những thứ trong này ra ngoài sẽ càng khó làm... sức mạnh ngang nhau."

Chúc Hạ Dương nghĩ nghĩ cũng thấy phải, nếu những tên trong đó ra ngoài lại còn thêm cả những ác quỷ này thì chẳng phải càng khó làm hơn sao.

"Tuy là ở đây có vết chân chó nhưng mà vết cắn lớn như vậy không phải là vết cắn mà chó có thể tạo ra, chuyện này đừng nói ra bên ngoài, mọi người đi trước đi, hai người chúng tôi ở lại giải quyết chuyện này."

Y Bạch nói xong, Lưu Nhất Thiên gật đầu bảo người đưa theo thi thể rời đi, mà Nhiếp Chi Dư tuy có vẻ không phục nhưng cuối cùng cũng đi theo.

Trong nghĩa địa chỉ còn lại Chúc Hạ Dương và Y Bạch, xung quanh đều yên tĩnh đến mức đáng sợ, ban nãy nhiều người nên không cảm thấy gì, bây giờ chỉ còn lại hai người khiến Chúc Hạ Dương không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

"Cô đừng nhúc nhích, để tôi làm là được rồi."

Y Bạch dán bùa lên mộ đá, đang định tiến hành bước tiếp theo, Chúc Hạ Dương định giúp đỡ thì lại bị Y Bạch ngăn lại.

Chúc Hạ Dương dừng lại một chút, có vẻ nghĩ đến điều gì đó bèn vội vàng kéo Y Bạch.

"Y Bạch sư huynh, sư phụ anh và bà nội tôi đã là bạn tốt, đêm mà tôi sinh ra cũng có anh ở đó, vậy chắc là anh biết bà nội tôi đã hứa với ai không cho phép tôi tiếp xúc với thuật pháp đúng không, anh có thể nói cho tôi biết lý do không?"

Y Bạch nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu, sau đó xoay người tiếp tục động tác trong tay.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Y Bạch, Chúc Hạ Dương biết muốn moi được gì từ miệng anh ta cũng không phải chuyện dễ.

Y Bạch lấy một cái bình nhỏ ra, đổ chất lỏng màu đen bên trong ra xung quanh mộ đá, lại viết một chữ lớn lên bia đá.

Sau đó cờ ngũ hành trong tay anh ta bay lên không trung bay về bốn phía.

"Tôi nhốt chúng ở bên trong trước, buổi tối sẽ quay lại."

"Vậy tôi thì sao?"

Y Bạch nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, xách túi vải rách của mình đi ra khỏi nghĩa địa: "Cô ở nhà chờ tôi."

Quả nhiên tối nay anh ta không định dẫn mình theo, nhưng mà sao cô có thể yên tâm để anh ta đến đây một mình chứ.

Mặc dù bản thân không quá lợi hại, nhưng mà lúc gấp rút cũng có thể giúp được một chút.

Chỉ là anh ta vẫn luôn đứng chung một chiến tuyến với bà nội mình.

Bình Luận (0)
Comment