Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 239 - Chương 239: Hãnh Diện

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 239: Hãnh diện




Sáng sớm hôm sau, Chúc Hạ Dương mang theo đồ đạc, trong lòng ôm một đứa nhỏ, cùng Dư Hi đi đến trấn Khê Cổ.

Đi đến gia tộc trừ tà, nhưng lại ẵm theo một ma vật vạn năm, hình như... không ổn lắm.

"Bảo Bảo, con cần phải ngoan một chút, không được gây rắc rối, nếu không... mẹ và con đều sẽ bị cười chê."

"Bảo Bảo nghe lời mẹ."

Nghe vậy, Chúc Hạ Dương hài lòng gật đầu.

"Đúng rồi, Dư Hi, ngày mai Bắc Minh Nguyệt có đến không?" Tốt nhất là cô ta không nên đến, nếu không... có muốn bình yên cũng không được.

"Lan Khê Nguyệt không phải là người của gia tộc Bắc Minh, buổi lễ ngày mai sẽ có rất nhiều cao nhân đến sự, Lan Khê Nguyệt đã rời khỏi gia tộc Bắc Minh, đã không còn là thuật sĩ nữa."

Vậy thì Chúc Hạ Dương cũng yên tâm hơn nhiều, nhưng mà nghĩ lại, quyết định như vậy cũng quá tàn nhẫn với Lan Khê Nguyệt.

Không hổ là gia tộc Bắc Minh, vì lợi ích của mình, tất cả những gì của người khác đều không quan trọng, điều này đúng là rất rõ ràng.

Là gia chủ của gia tộc Bắc Minh, Vân Bà có thể làm vậy với cả cháu gái của mình, đừng nói gì là người ngoài.

Nên là Chúc Hạ Dương không hy vọng gì nhiều vào gia tộc Bắc Minh.

Dù sao thì dù có ở lại gia tộc Bắc Minh hay không thì việc bắt quỷ đều là việc mình đủ khả năng làm, cô sẽ không từ chối, nhưng muốn mình hoàn thành những yêu cầu khác của bọn họ, đó là chuyện không thể.

Cô là Chúc Hạ Dương, không phải là A Cửu luôn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ kia.

Đến trấn Khê Cổ rồi, cảnh tượng lần này không giống với lần trước lắm.

Trấn cổ cũng đã không còn yên tĩnh như trước kia, bên trong những con hẻm nhỏ có không ít người đi lại, cửa gỗ tróc sơn của gia tộc Bắc Minh cũng đã thay đổi.

Cửa lớn đã biến thành màu đỏ sậm, những bức tường bốn phía cũng rực rỡ hẳn lên, nhìn chất nước sơn này, hẳn cũng không phải rẻ tiền.

Đúng thật là nở mày nở mặt.

Những người đi ngang qua Chúc Hạ Dương đều có vẻ rất kính trọng, bọn họ không phải là trừ tà sư, tất nhiên không nhìn thấy Bảo Bảo đang ôm lấy Chúc Hạ Dương.

Nhưng mà lần đến gia tộc Bắc Minh này, hơi thở của Bảo Bảo nặng như vậy, nhất định sẽ bị nhận ra.

Nhưng mà Bảo Bảo lại chẳng thèm để ý đến, từ tốn nói: "Chỉ với những người này vẫn chưa cần con dùng công lực ngũ hành để che giấu hơi thở, nhưng mà dì này đứng về phía nào thì không biết."

Ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía Dư Hi, chỉ thấy Dư Hi khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ là sẽ không nói ra.

Vậy thì không cần lo lắng chuyện này nữa, ba người đi vào trong.

Nhìn thấy sự thay đổi của gia tộc Bắc Minh, Chúc Hạ Dương không biết trước đó bọn họ không có tiền hay là khiêm tốn, nhưng bây giờ thì chắc chắn là không phô trương đến mức khó chịu như vậy.

Những trừ tà sư thấy Chúc Hạ Dương và Dư Hi đi đến thì đồng loạt cúi đầu chào, Vân Bà đang ở trong phòng huấn luyện một lớp trừ tà sư, thấy Chúc Hạ Dương và Dư Hi đến thì cũng mỉm cười đi ra đón.

"Vất vả rồi."

Chúc Hạ Dương lễ phép gật đầu, nhìn những đứa trẻ đang được huấn luyện này.

Nhỏ nhất cũng chỉ bảy tám tuổi.

Trong sân huấn luyện của một tấm màn trong suốt nhốt mọi người ở trong, có không ít những bóng trắng bay lượn trước sau, không thể tránh được sự tấn công của những trừ tà sư.

Lại có vẻ như đã kiệt sức.

Chúc Hạ Dương đi theo Vân Bà đến sân sau, lúc này ở sân sau đã nở đầy hoàng hoa màu vàng nhạt, mùi thơm ngát xông vào mũi.

Lúc này cũng đã là tháng mười hai, thời tiết ở trấn Khê Cổ lạnh hơn ở thành phố Thanh Phong nhiều, lúc này trên người Chúc Hạ Dương chỉ mặc trường bào màu trắng, khi há miệng sẽ phà ra khói trắng.

Bình Luận (0)
Comment