Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 238 - Chương 238: Không Thích Cái Đồ Màu Xanh Lá Cây

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 238: Không thích cái đồ màu xanh lá cây




Sau khi hết giận, Lan Khê Nguyệt mở weibo lên tìm thử, thật sự tìm được tài khoản đó, hơn nữa còn tìm được rất dễ dàng, quá hot nên rất dễ thấy.

Cô ta đọc kỹ từ đầu đến cuối một lượt, càng đọc thì càng tức giận.

Cô gái đó cũng chỉ thường thôi, lại có thể thay thế mình, cướp đi thứ đáng lẽ nên thuộc về mình.

Đúng là không thể nào tha thứ được!

Lan Khê Nguyệt nhất định sẽ không nén giận như vậy, nhất định sẽ khiến Chúc Hạ Dương nợ máu phải trả bằng máu.

Còn cả gia tộc Bắc Minh nữa!

Bản thân từ sáu tuổi đã đến trấn Khê cổ, đã sớm xem đó là nhà của mình, vẫn hết lòng hết sức làm việc vì gia tộc Bắc Minh, cuối cùng lại vì một Chúc Hạ Dương mà đuổi mình đi, mối nhục này, Lan Khê Nguyệt cô ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá gấp nhiều lần.

Trước khi xuất phát đến trấn Khê Cổ, Chúc Hạ Dương đến tạm biệt Mạc Thần, lúc này, cô nhất định không thể quên mất cảm nhận của Mạc Thần.

Ở thành phố Thanh Phong này, anh ta chỉ có thể dựa vào mình, nên Chúc Hạ Dương nhắc nhở bản thân, dù có thế nào cũng không thể bỏ lại anh ta.

Nghe Chúc Hạ Dương nói muốn đi, Mạc Thần muốn đi cùng cô, dù sao thì mình có ở lại trường cũng không có việc gì làm.

Nhưng Chúc Hạ Dương từ chối.

Cô cũng không biết phải gọi bữa tiệc này là gì, trước đó mình đã bị gia tộc Bắc Minh lừa, hơn nữa mình cũng đã biết được một số chuyện ở kiếp trước. Kiếp trước mình đã không thể tránh được gia tộc Bắc Minh, đời này cũng không biết là địch hay bạn.

Vậy nên để Mạc Thần ở lại thành phố Thanh Phong vẫn tốt hơn.

Trước khi xuất phát một đêm, Chúc Hạ Dương đặt quần áo đã sắp xếp xong vào phòng khách, thấy Bảo Bảo đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng ôm Trường Sinh, không ngừng xoa nắn nó.

Mà vẻ mặt Trường Sinh lại có vẻ không thể chịu nổi.

"Tiểu chủ tử, cứu tôi với!"

"Bảo Bảo đừng nắn nó nữa, con nít không nên chơi như vậy." Chúc Hạ Dương lạnh nhạt nói.

Nhưng mà Bảo Bảo chỉ "à" một tiếng, cũng không hề có ý định buông tay, ngẩn người liếc mắt nhìn Chúc Hạ Dương hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?"

"Cùng Dư Hi đến một nơi xa, con và Dạ Minh ở nhà phải ngoan đó."

"Con không muốn ở cùng chú đó, con muốn đi cùng mẹ!" Nghe thấy tên của Dạ Minh, Bảo Bảo ném Trường Sinh trong tay xuống đất.

Trường Sinh la "á" một tiếng, vội vàng đứng lên, bay đến bên cạnh Hoa Vãng Sinh, tỏ vè muốn được Hoa Vãng Sinh an ủi.

Thấy Bảo Bảo phản ứng như vậy, đầu tiên Chúc Hạ Dương sửng sốt, sau đó dừng việc trong tay lại, ngồi xuống bên cạnh, ôm nhóc vào lòng.

Dù sao mình và A Cửu cũng là một người, hơn nữa đứa nhỏ này gọi mình một tiếng mẹ, vậy thì trách nhiệm dạy dỗ con này đã là trách nhiệm của cô rồi.

Đứa nhỏ này tính tình nóng nảy như vậy, vậy thì không được rồi.

"Bảo Bảo, con vừa mới làm quả bóng xanh kia té đau, làm vậy là không đúng!"

"Hừ, con không thích thứ màu xanh lá đó, con cũng không thích tên khốn kia!"

Sao thứ màu xanh lá lại chọc phải cậu rồi?

Trường Sinh dựa vào bên cạnh hoa Vãng Sinh, bĩu môi nghĩ.

Nhìn Bảo Bảo ngẩng đầu đứng ở bên cạnh, dáng vẻ cứng rắn khiến Chúc Hạ Dương có hơi bó tay không biết làm thế nào.

Cô... không biết cách nói chuyện với con nít nhỏ kiểu này mà!

"Bảo Bảo, không được nói như vậy, bọn họ nghe thấy sẽ rất đau lòng, Bảo Bảo hẳn nên..."

"Nhưng mà không nói vậy thì Bảo Bảo sẽ không vui, Bảo Bảo thấy việc mình hài lòng quan trọng hơn việc bọn họ có vui hay không!"

...

Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt, cô không biết nên nói như thế nào nữa, xoay người lại tiếp tục làm việc của mình.

"Mẹ, Bảo Bảo muốn đi theo mẹ, như vậy Bảo Bảo sẽ gặp được mẹ nuôi."

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của đứa nhỏ, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó tin.

Dù tên này đã là đồ cổ già cả vạn năm, nhưng mà dưới lớp da con nít này, vẫn có sự ngây ngô và thuần khiết.

Bình Luận (0)
Comment