"Đúng đó, gia tộc Bắc Minh này có lai lịch thế nào?"
Sau một hồi lâu thầm thì, người của gia tộc Bắc Minh có vẻ không nhịn được, dáng vẻ rất túc giận, mà Vân Bà lại đưa tay ra tỏ vẻ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Dù là thế nào, hôm nay các vị có thể nể mặt đến đây, bà lão này rất biết ơn. Hôm nay xem như gia tộc Bắc Minh chính thức quay lại, hôm nay mời mọi người đến đây, xem như là chào hỏi các vị, để sau này được các vị giúp đỡ nhiều hơn."
Nói xong, Vân Bà vẫy vẫy tay, chỉ thấy Dư Hi đỡ Chúc Hạ Dương đi đến.
"Đây chính là cánh tay thứ hai của gia tộc Bắc Minh, là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh, mong rằng mọi người sẽ giúp đỡ tiểu bối hậu sinh này nhiều hơn, nếu có điểm nào không tốt, cũng mong được bao dung."
Vân Bà vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói, trong giọng nói đầy ý mỉa mai châm chọc: "Một con nhóc vẫn còn hôi sữa, nếu như thật sự có bản lĩnh, chỉ sợ là cũng chỉ có thể đối phó được với mấy du hồn tinh phách, không so được với chúng tôi."
"Ái chà, lời này sai rồi, không lẽ đạo huynh khinh thường những thế hệ sau sao?" Một người đàn ông khác nói, sau đó lại nhìn về phía Chúc Hạ Dương trên bục: "Người trẻ chỉ cần đồng ý học tập, hẳn sẽ có tiến bộ."
Nhìn những người ở đây, có vẻ như ai cũng ngạo mạn khinh người, không ai xem gia tộc Bắc Minh ra gì.
"Các vị nói không sai, nhưng mà người được chọn làm thánh nữ của gia tộc Bắc Minh không phải là người đầu đường xó chợ, nên thực lực của con bé chắc chắn là không hề kém những vị đang ngồi đây." Vân Bà nói xong thì ngồi xuống, để Chúc Hạ Dương một mình hứng chịu những ánh mắt mỉa mai của mọi người.
"Gia chủ nói có vẻ không đúng lắm nhỉ! Đã nhiều năm như vậy, trước đó chưa bao giờ nghe nhắc đến cái già mà thế gia trừ tà Bắc Minh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra cũng đều do chúng tôi giải quyết, có liên quan gì đến gia tộc Bắc Minh chứ? Đúng là cũng có nghe đôi chút về gia tộc Bắc Minh, nhưng mà các người đã trốn ơ chỗ này sống nhàn nhã quá lâu, hiện giờ bình yên rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện?"
Người đàn ông nói, đứng dậy nhìn những người phía sau khác, nói: "Mọi người có thấy đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Trước đây chưa hề nghe đến gia tộc Bắc Minh gì đó, dù là có, nhưng mà đã không màng thế sự nhiều năm như vậy, không thực hiện chức trách của mình, lại còn xưng là thế gia, còn có thể nhận là trừ tà sư sao?"
Vân Bà lạnh nhạt nói: "Cũng vì bình yên, nên có vẻ như các vị cũng không có việc gì làm, các vi làm một số chuyện nhỏ không đáng kể có vẻ vẫn rất thỏa đáng, lúc này đây gia tộc Bắc Minh lại đứng lên, là để giải cứu những sinh linh đáng thương trên thế gian khỏi nguy hiểm."
Thấy mọi người rì rầm không tin, dáng vẻ lại rất coi thường, Vân Bà lại nói thêm: "Có lẽ các vị không biết, Yêu Ma thượng cổ chạy ra ngoài, không bao lâu nữa thế gian này sẽ gặp phải kiếp nạn, mà gia tộc Bắc Minh sẽ làm chủ việc này."
Nhìn tình hình trước mặt này, Chúc Hạ Dương biết yến hội lần này không phải là để thuật sĩ trên giang hồ gặp nhau, mà là đang tuyên bố sự xuất hiện của mình.
"Yêu Ma thượng cổ sao?" Rõ ràng là bà ta không biết Yêu Ma thượng cổ là gì.
Lúc này, có một người trong đám đông đi ra nói: "Yêu Ma thượng cổ xuất hiện, chắc chắn sinh linh đồ thán, không thể dựa vào sức mạnh của bất cứ ai, chỉ có cách mọi người đoàn kết lại thì có khi mới làm được."
Một người mặc trường bào màu xám, tay cầm phất trần, mái tóc trắng và chòm râu dài nhìn rất dẹp, mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên hô lên, ánh mắt hiện lên sự nê trọng.
Thanh Vũ Chân Nhân xuất hiện thật sự cũng khiến Vân Bà ngạc nhiên.
Lời mà ông ta nói, thật sự cũng không phải không có lý.