Yêu Ma thật sự rất mạnh, tất nhiên là Vân Bà biết điều này, mà những người đến tham gia náo nhiệt ở đây có đủ hạng người, có một số người, ngay cả Yêu Ma là gì cũng không biết.
Những lời xôn xao mà những người đó nói, Chúc Hạ Dương cũng nghe rất rõ, Thanh Vũ Chân Nhân xuất hiện, không tể ngờ là một bạt tai vào mặt Vân Bà, nhưng cũng xác nhận lời nói của bà ta.
"Hôm nay Thanh Vũ Chân Nhân có thể đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh, không đón tiếp được từ xa, mong được bỏ qua cho." Vân Bà đón tiếp, rất cung kính chắp tay hành lễ.
Mà Thanh Vũ Chân Nhân thì lịch sự cười nhạt, gật đầu một cái, sau đó đi ra khỏi đám người, ngừng lại trước mặt Chúc Hạ Dương.
"Bần đạo cũng chỉ tiện đường đi ngang qua chỗ này, thấy đông vui nên đến xem thử thế nào, chư vị không cần để ý." Thanh Vũ Chân Nhân xoay người nói với mọi người ở đây.
"Đấy thấy chưa, tôi đã nói là Thanh Vũ Chân Nhân chỉ đi ngang qua thôi, một gia tộc Bắc Minh vừa thò ra, làm sao có thể đủ tư cách khiến Thanh Vũ Chân Nhân đích thân đến đây."
Nhìn những người này tuy tập trung ăn uống, nhưng vẫn không quên mỉa mai một câu, nói dễ nghe thì là gia tộc Bắc Minh mai danh ẩn tích nhiều năm, không ai biết đến, nói khó nghe hơn một chút, thì những người này cũng đâu có ngu.
Hơn nữa Gia tộc Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, tập trung tất cả mọi người, đại thế gia cao giọng cướp đoạt việc làm ăn của bọn họ, chặn đường làm giàu của bọn họ, đã khiến trong lòng bọn họ rất hận.
Đối mắt với những lí do thoái thác của bọn họ, vẻ mặt Vân Bà vẫn luôn nở nụ cười, nhưng mà không khó nhận ra tia độc ác đáng sợ trong ánh mắt bà ta.
Vô cùng nham hiểm.
Thanh Vũ nhìn cô gái đeo khăn lụa mỏng trước mặt, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Khiến Chúc Hạ Dương có hơi hoảng hốt.
"Đây là thánh nữ thứ hai của gia tộc Bắc Minh, sau vạn năm mới lại xuất hiện sao?"
"Đúng vậy, gia tộc Bắc Minh chúng tôi đã đợi mấy ngàn năm, chỉ chờ mỗi ngày này. Ban nãy Chân Nhân nói rất đúng, việc tiêu diệt Yêu Ma cần thuật sĩ của cả thiên hạ hợp lực, bà lão này cũng không cảm thấy là chỉ mỗi gia tộc Bắc Minh là đủ.
Thanh Vũ chân nhân vẫn chưa phản đối lời của Vân Bà, trong đám người lại có người nói: "Nghe nói gia tộc Bắc Minh của mấy người có roi Trấn Tà gì đó, còn là Thánh vật, mà Thánh nữ là người sở hữu roi trấn tà, không biết là vị thánh nữ này có thể chứng thực hay không?"
Nếu như vị thánh nữ này có thể lấy roi Trấn Tà ra cho mọi người xem thử, vậy hẳn là không sai.
Nếu không thể, thánh nữ này sẽ bị mọi người nghi ngờ, gia tộc Bắc Minh cũng không thể nào phục chúng.
Thấy Vân Bà vẫn chưa phản đối, Thanh Vũ cũng ngồi xuống, có vẻ như đang mong đợi.
Hóa ra xem mình như là một con khỉ trong sở thú vậy sao?
"Xin lỗi các vị, tôi không cần phải chứng thực... với các vị."
"Cô là giả." Có người hô lớn.
"Giả sao?" Chúc Hạ Dương cười nhạt: "Nếu có là giả thì cũng có liên quan gì đến mấy người? Hình như cũng không liên quan gì đến ông mà!"
Đám đông sôi trào, lời của Chúc Hạ Dương có vẻ đã chọc giận mọi người, tất cả mọi người đều "không khách sáo" đứng lên.
"Xem ra gia tộc Bắc Minh này cũng chỉ như vậy thôi, gia chủ thích nói mạnh miệng, thánh nữ cũng thật cuồng vọng, còn muốn thu phục lòng người sao? Nực cười!"
Chúc Hạ Dương móc kính râm trong áo bào ra, đeo lên mặt, sau đó giật khăn trùm đầu ra, bay đến trước mặt người đó.
Nhìn cách ăn mặc và cặp kính râm của cô, mọi người đều kinh ngạc, thầm nghĩ thánh nữ gì đây, lại đùa trò gì nữa, trước khi đánh người còn cần đeo kính râm sao?
Giả tạo thật?
Trong tay Chúc Hạ Dương bỗng xuất hiện thêm một cây kiếm, chỉ vào mọi người, khiến bọn họ hoảng sợ.
"Thế nào, tốt nhất là chúng ta thử một lần, nếu tôi thắng các vị, vậy chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?"
"Cô gái nhỏ, nhìn cô xinh đẹp như vậy, lẽ nào chỉ là một bình hoa di động sao?