Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 320 - Chương 320: Bảo Bảo Nói Cho Mẹ Biết Một Chuyện

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 320: Bảo Bảo nói cho mẹ biết một chuyện




Trong lòng của cậu bé, chỉ có Linh Diễm mới là cha mình, dù hai người xa nhau vạn năm không qua lại, nhưng mà cậu sẽ không nhận một người mở to mắt nhìn mẹ mình chết đi là cha.

Bảo Bảo nhìn Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Bảo Bảo nói cho mẹ biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Vì con ở trong mặt dây chuyền vạn năm, hơn nữa tuy là mẹ dùng máu tươi nuôi dưỡng, sức mạnh của mặt dây truyền rất mạnh, nhưng mà vì mẹ đau lòng cho con, lại sợ càng lâu sức mạnh của con càng lớn, sẽ tích hận mà nảy sinh ma hận rồi làm chuyện xấu, vậy nên phong ấn con ở bên trong.

Lần đầu khi Dạ Minh đi vào, con không có năng lực làm gì hắn, nhưng mà lần thứ hai, vì mặt dây truyền bị nứt nên sức mạnh của con thức tỉnh, hơn nữa hắn cũng biết, nên chuyện lần trước hắn bị thương nặng cũng có liên quan đến con, Bảo Bảo nói cho mẹ biết vì không muốn giấu mẹ, cũng không muốn nợ bất cứ ai."

Chúc Hạ Dương nghe vậy khẽ cười: "Chuyện này không trách Bảo Bảo."

"Không có đứa bé nào mong mẹ mình không cần mình, trước đây khi còn ở trong bụng mẹ, mỗi ngày đều rất hạnh phúc, nhưng mà lúc đó con không hiểu tại sao mẹ yêu con như vậy, lại phải lấy con ta khỏi bụng mình.

Nên con đã từng hận, vậy nên Dạ Minh lo lắng chuyện này, hắn sợ con tỉnh lại ra khỏi ngọc trụy, không khắc chế được tâm ma của mình, sẽ làm mẹ tổn thương, khiến sinh linh gặp họa. Trước đó hắn vẫn đề phòng con, vì muốn xác nhận có có ma hóa không mà không tiếc việc dù trọng thương cũng muốn vào mặt dây chuyền thăm dò kết quả.

Nhưng vì con không thích hắn, tất nhiên là không khống chế được khiến hắn bị thương, nhưng mà hắn vẫn không ghi thù mà giúp con lần này, khiến con vô cùng kinh ngạc."

Bảo Bảo cũng biết mình là con của mẹ và Linh Diễm, là cái gai trong mắt Dạ Minh, nhưng mà hắn vẫn cứu mình.

Còn nói gì mà sau này cưới mẹ mình, mình cũng sẽ là con trai hắn.

Cậu mới không thèm!

"Bảo Bảo, bây giờ con còn hận mẹ không?"

Hai mắt Bảo Bảo sáng rỡ nhìn Chúc Hạ Dương, lắc đầu: "Con nghĩ khi ra khỏi mặt dây chuyền, nhất định sẽ hủy diệt cả thế giới, để họ phải chôn cùng với mẹ, nhưng khi nhìn thấy mẹ, con không làm như vậy. Mẹ chính là mẹ, nếu như con hủy diệt thế giới, vậy con lại một lần nữa mất đi mẹ."

"Cảm ơn Bảo Bảo."

Chúc Hạ Dương ôm lấy Bảo Bảo, nước mắt đã ướt mi.

Chỉ một lát sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, là Hiểu Uyển.

"Chị Hạ, Ninh đạo trưởng lần trước đến."

Ninh Khanh Nam.

Chúc Hạ Dương giao Bảo Bảo cho Hiểu Uyển, dặn dò: "Em và Bảo Bảo ở trên này, chị xuống xem thử."

Nhìn thấy Ninh Khanh Nam, hai người chào hỏi xong thì ngồi xuống bên cửa sổ hỏi thăm tình hình của Y Bạch.

"Y Bạch sao rồi, tình hình của anh ấy có tốt hơn không?"

Ninh Khanh Nam gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Việc tẩy độc thi, dưới sự giúp sức của sư phụ và Hoàng sư thúc thì sắc mặt cũng đã tốt hơn trước nhiều, nhưng mà phần lớn độc thi trong cơ thể vẫn chưa được khống chế."

Thấy chân mày Chúc Hạ Dương nhíu lại có vẻ rất lo lắng, Ninh Khanh Nam còn nói thêm: "Tuy là tôi chưa từng gặp Hoàng sư thúc, nhưng mà sư đệ Y Bạch vốn ở trên núi, chăm chỉ hiếu học, là một nhân tài hiếm có, không ngờ lại dính phải chuyện này."

Chúc Hạ Dương biết, lời này của Ninh Khanh Nam là cố ý nói cho mình nghe, nếu không vì mình thì Y Bạch cũng sẽ không đến thành phố Thanh Phong, cũng sẽ không bị thương!

"Xin lỗi!"

"Xin lỗi cũng vô dụng, Y Bạch sư đệ vẫn sẽ không ổn, trừ khi cô có thể nghĩ được cách cứu cậu ấy, nếu không... sẽ có một người vì cô mà mất mạng!"

Bình Luận (0)
Comment