Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 321 - Chương 321: Để Mấy Anh Tiêm Cho Em

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 321: Để mấy anh tiêm cho em




Cách sao?

Trừ cách tìm Túc Âm thì làm gì có cách nào khác chứ?

"Cô cũng biết đó, độc thi của quỷ vương Âm Sát không ai có thể giải được, tất cả những phương pháp giải độc thi trên đời này đều không có tác dụng với độc thi của hắn, nhưng mà còn có một cách."

"Cách gì?"

Nghe thấy Ninh Khanh Nam nói vậy, Chúc Hạ Dương hoảng hốt, cách gì thì cũng dễ hơn là bảo Túc Âm giải độc thi.

"Không phải lần trước mấy cô cậu vì cô gái họ Dư kia mới đắc tội với quỷ vương nên bị thương sao, nếu như quỷ vương Âm Sát thích cô ta như vậy thì hãy trả cô ta lại, vậy thì sẽ khiến quỷ vương đồng ý giải độc thi cho sư đệ."

"Điều đó là chuyện không thể, nếu là Y Bạch, anh ấy cũng sẽ không đồng ý."

"Lẽ nào để cậu ấy chết?

"Nhất định tôi sẽ không để anh ấy gặp chuyện, cũng sẽ không để Dư cô nương nhảy vào hố lửa." Chúc Hạ Dương hung dữ nói, sau đó lạnh lùng hỏi: "Không biết Ninh đạo trưởng đến đây là vì chuyện gì?"

Ban đầu vì Ninh Khanh Nam là huynh đệ đồng môn với Y Bạch, hơn nữa còn là đại đệ tử của đạo trưởng Linh Vũ Quan nên mới tôn trọng anh ta vài phần, không ngờ tới là anh ta lại nói ra những câu như vậy, thật sự là làm nhục thân phận của anh ta, cảm tình dành cho anh ta cũng dần dần vơi đi.

Ninh Khanh Nam lại cười cười, dáng vẻ không cho là đúng nói: "Không có việc gì, sư phụ thấy thành phố Thanh Phong có hơi không yên ổn nên bảo tôi đến giúp một tay."

"Giúp đỡ thì không cần đâu, một người sợ chết như đạo trưởng đây, sợ là không dám làm phiền."

"Tuy là cô nói như vậy, nhưng mà tiểu đạo vẫn phải nghe lời của sư phụ, nếu không... Sẽ bị cho là đồ đệ bất nghĩa." Nói xong Ninh Khanh Nam đứng dậy rời đi, lúc quay lưng về phía Chúc Hạ Dương, khóe miệng nâng lên một ý cười nhàn nhạt.

Sư phụ và Hoàng sư thúc đúng là không nhìn nhầm người.

Ở một góc tường cách đó không xa, Lan Khê Nguyệt đứng đó, siết chặt hai nắm đấm lại, không hề che giấu sự độc ác trong ánh mắt, lẫn vào trong đám người đi ra.

Hôm qua cô ra đã đến thành phố Thanh Phong này, cả ngày ở nhà với mấy chị em họ đúng là kéo thấp đẳng cấp của cô ta, một đám phụ nữ bánh bèo nhiều chuyện.

Hơn nữa nghe ba mình nói Chúc Hạ Dương đã không còn là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh nữa, nghe thấy tin này khiến Lan Khê Nguyệt thật sự rất vui.

Nếu vậy, Chúc Hạ Dương không còn danh hiệu thánh nữ nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một con người mờ nhạt, gia tộc Bắc Minh cũng đã mất người để dựa vào, đúng là đáng đời.

Cô ta vẫn nhớ rõ cái tát mà Bắc Minh Vân tát cô ta kia.

Vốn tưởng rằng Chúc Hạ Dương sẽ trở thành trò cười, không ngờ lại nhờ vào cứu cả thành phố Thanh Phong mà tiếng tăm vang xa, khiến cô ta tức muốn chết.

Lúc vừa đến đây, dừng lại nhìn thử, không ngờ là lại thấy được bóng người quen thuộc kia, đang chuẩn bị tiến lên, không ngờ anh ta lại đi vào tiệm của con Chúc Hạ Dương thối này.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau rất lâu, còn cả nụ cười trên mặt anh ta, Lan Khê Nguyệt đấm mạnh một cái vào vách tường, những người xung quanh nhìn cô ta với ánh mắt nhìn thấy kẻ điên.

"Nhìn gì chứ, chưa thấy con gái nổi giận sao?"

"Đi thôi đi thôi, đó là một người điên."

"Điên em gái anh, cút cách xa bà đây xa một chút, đừng làm dơ bẩn mắt bà." Lan Khê Nguyệt hét lên, ý hận trong mắt cô ta khiến người ta nhìn mà thấy sợ.

Nhưng mà có ba tên cà phất cà phơ thấy vậy, chẳng những không đi, trái lại còn nhìn nhau, có vẻ có cùng suy nghĩ, sau đó đi đến.

Cô gái này mặc quần áo đắt tiền, hơn nữa dáng người cũng không tệ, đưa đi chẳng những có thể hưởng thụ còn có thể kiếm được một số tiền lớn.

"Em gái nhỏ, có hứng thú đi chơi với bọn anh một chút không? Nhìn em giận như vậy, chắc là bị bệnh rồi, để mấy anh đây tiêm cho em?"

Bình Luận (0)
Comment