Tất nhiên là Hằng Nga đã nghe đến cái tên quỷ đế Hằng Cổ này, chỉ là tuy thế lực của quỷ đế Hằng Cổ lớn nhất Âm Giới, nhưng mà dù sao hắn cũng không thể lên Thiên đình, không có ý chỉ của thượng đế, cả đời này có lẽ cũng không thể lên đây.
Vậy nên bản thân cũng chưa từng gặp hắn, vẫn có hơi tò mò về người này.
"Hằng Nga tiên tử đang nghĩ đến chuyện thú vị gì, sao lại ngẩn ra như vậy?"
"Hóa ra là A Ly tiên cô, vừa rồi đúng là thất lễ." Hằng Nga cười như không cười, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, mỗi một động tác của nàng đều rất cao nhã tự nhiên.
Nhược Tương Ly mỉm cười, nhìn thoáng qua hướng mà Diêm Vương rời đi: "Sao Diêm Vương lại tìm tiên tử?"
Hằng Nga kể lại, Nhược Tương Ly giả vờ rất ngạc nhiên, sau đó từ tốn nói: "Kết giới của động Tụ Tà này đúng là chỉ có ánh sáng của Trung Thu mới có thể giải, mà ở Âm giới chắc chắn sẽ không có ánh sáng vào ngày trăng tròn nhất. Hơi mạo phạm hỏi, có phải gần đây trong cung của tiên tử bị mất bảo vật không? Chẳng qua là tiểu tiên tử bê dưới thấy tiên tử mệt nhọc nên không báo cáo?"
"Chuyện này... không thể nào!"
Hằng Nga dừng một chút, dáng vẻ ngưng mi suy nghĩ nhìn cũng ưu nhã xinh đẹp như vậy: "Theo A Ly tiên cô thì nên làm thế nào cho phải?"
"Tiên tử cất nhắc tiểu tiên rồi."
Nhược Tương Ly thấy Hằng Nga khách sáo với mình như vậy, vội vàng khiêm tốn nói.
Dù sao mình chỉ chỉ là một tiểu thần tiên, chỉ là được Thiên Đế và Thiên Phi chăm sóc mà thôi, nếu như không cố gắng khắc chế tính tình của mình, nàng ấy sẽ được sủng mà kiêu.
"Tiểu tiên cảm thấy tiên tử có thể đi gặp quỷ đế Hằng Cổ, thứ nhất nếu như chuyện này thật sự không liên quan đến cung Quảng Hằng thì cũng có thể làm sáng tỏ. Thứ hai, nếu thật sự là bảo vật bị trộm khiến Yêu Ma chạy ra, không xử lý tốt sẽ khiến lục giới chịu khổ nạn, cũng có thể bù đắp."
Hằng Nga gật đầu, bỗng nhìn về phía Nhược Tương Ly như có gì suy nghĩ, đang định mở miệng đã thấy Nhược Tương Ly nói: "Tiên tử ngại bên phía Thượng đế sao?"
Thấy Hằng Nga lại gật đầu, Nhược Tương Ly cười cười: "Tiên tử yên tâm, Thượng đế nhân hậu, thấy tiên tử suy nghĩ cho sinh linh thiên hạ thì nhất định sẽ cảm thấy vui mừng. Nếu tiên tử ngại, tiểu tiên nguyện ý giúp tiên tử thăm dò trước."
"Cảm ơn tiên cô nhiều."
Tạm biệt Hằng Nga, Nhược Tương Ly trực tiếp đi đến chỗ ở của Thiên Phi, báo với Thiên Phi chuyện này, Thiên Phi kéo tay của Nhược Tương Ly, rất từ ái nói: "A Ly yên tâm, chuyện này ngươi không cần quan tâm, A Ly quan tâm đến sinh linh lục giới như vậy, Thượng Đế sẽ tự biết quyết định."
"Cảm tạ Thiên phi nương nương!"
Nhược Tương Ly tỏ ra rất vui vẻ, trong lòng lại âm thầm khinh thường Dạ Minh.
Nàng không hề nghĩ là mình vậy mà lại giúp Dạ Minh, hơn nữa lại còn ra sức diễn kịch như vậy.
Nhưng mà chuyện Yêu Ma này nàng nhất định phải tra ra manh mối, để biết được ai thả Yêu Ma ra, suýt nữa hại chết Chúc Hạ Dương, nàng phải cho kẻ đó biết tay.
Vừa mới đến Thiên Sơn Tuyết Trì muột chuyến, khi quay về đã nghe nói Chúc Hạ Dương và Yêu Ma đánh nhau, nàng sợ đến mức suýt rớt tim ra ngoài.
Nhưng may là Chúc Hạ Dương thắng.
"Thiên Phi nương nương, tiểu tiên có môt chuyện muốn thỉnh cầu."
"A Ly mau nói."
Nhược Tương Ly ngừng một chút nói: "Hẳn Thiên Phi cũng nghe nói đến lần này Yêu Ma ở nhân gian đã bị một trừ tà sư chém chết, kiếp trước cô gái này và tiểu tiên có quen biết sâu xa, tiểu tiên biết chuyện này không hợp quy củ, nhưng mà tiểu tiên vẫn muốn nói với Thiên Phi về chuyện này."
Thiên Phi nhìn Nhược Tương Ly, dù nàng chỉ là một tiểu tiên tiên vị thấp kém, nhưng mình lại rất thích.