Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 371 - Chương 371: Để Anh Ta Đi

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 371: Để anh ta đi




Nhược Tương Ly biết dỗ cho người khác vui nhưng cũng không a dua nịnh nọt, trái lại còn miệng lưỡi sắc bén lại thẳng tính.

Nghe Nhược Tương Ly nói xong, Thiên Phi hơi nhíu mày, dáng vẻ hơi khó xử.

"A Ly, chuyện này xem như ngươi chưa nhắc đến, nhưng mà ngươi cũng có lòng, vẫn nên xem vận mệnh của cô ấy đi!"

"Vâng, tiểu nhân tuân mệnh."

Tạo hóa sao?

Nhưng mà vận mệnh của cô vẫn luôn không tốt!

Nhóm người Chúc Hạ Dương cuối cùng cũng đến được Linh Sơn, trước mặt là một bảng gỗ mộc mạc, phía trên viết hai chữ Linh Sơn.

Linh Sơn mà người đời đều biết đến, hơn nữa người người kính nể lại có biển hiệu đặt ở một nơi tầm thường như vậy, thật sự là điệu thấp.

Nhìn con đường nhỏ quanh co khấp khuỷu dài lê thê trước mắ, bên đường cỏ dại và cây cối um tùm, nếu như không để ý thì sợ là ngay cả đường cũng không thấy.

"Linh Vũ Quán chúng ta không muốn bị người đời quấy rối, tất nhiên cũng sẽ thực hiện đúng chức trách của mình, nhưng dù không thích bị những người đến du lịch quấy rầy, nên nếu người đời thấy đường lên núi khó khăn cũng sẽ không đến quấy rầy."

"Nói vậy tín đồ cũng không thể lên núi sao?"

Ninh Khanh Nam cười như không cười lắc đầu: "Trong lòng có là đủ, hơn nữa nếu là tín đồ có lòng, dù đường lên núi gian nan cũng sẽ đến thăm."

Bây giờ những nơi ngăn cách với đời như vậy thật sự rất ít, nhưng mà lần này cô đối mắt với tình huống này, càng lo lắng phiền não hơn.

Đường núi ghồ ghề nhấp nhô như vậy, mình phải làm thế nào mới đưa được Mạc Thần lên núi?

La Sinh và Dư Sanh đứng phí sau Chúc Hạ Dương, nhìn con đường trước mắt cũng rất khó xử, nhưng mà Dư Sanh vừa nghĩ đến Y Bạch đang ở trên núi, cắn răng nói: "Hạ Dương, chúng ta phải làm sao mới đưa được Mạc Thần lên núi?"

"Mạc Thần... đó là ai?" La Sinh rất nghi ngờ.

Chúc Hạ Dương và Dư Sanh nhìn nhau, có vẻ như nghĩ đến gì đó, Chúc Hạ Dương vội vàng kéo La Sinh lại, nói: "La Sinh, bây giờ tôi có nhiệm vụ quan trọng nhất giao cho anh, quay về tôi sẽ trả thêm thù lao cho anh."

"Không lẽ là để tôi giúp cô khiêng đồ sao?" La Sinh híp mắt nói, khó kiềm chế được sự vui sướng.

Ninh Khanh Nam đã từng nói, trong xe có đồ rất quý, Chúc Hạ Dương có thể sẽ chia cho mình, nếu như lại thêm thù lao, chẳng phải sẽ càng nhiều hơn.

"Lại đây đi, tôi chỉ muốn biết đồ trong xe này là gì?"

Nói xong, chỉ thấy La Sinh chạy đến thùng sau xe tải, đưa tay mở thùng xe ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì sửng sốt, sau đó liên tục lùi về sau, trong lúc hoảng hốt đã ngồi bệt xuống đất.

"Chết... người chết!"

Sắc mặt tái nhợt, trên suốt đường đi mình vẫn không biết còn có một người như vậy tồn tại, chắc chắn là người chết.

"Không, tôi phải đi."

La Sinh hoảng hốt khó khăn bò từ dưới đất dậy, loạng choạng chạy về phía trước, lên xe lại xuống xe, vẻ mặt hốt hoảng chạy dọc theo đường lớn, sau đó lại mang gương mặt khóc lóc bất đắc dĩ chạy lại.

"Mọi người mau đưa người xuống, tôi phải đi về."

Mua được hai cái xe như này gần như đã tiêu hết tiền để dành của mình, cũng không thể bứt lại như vậy được.

"La Sinh, anh cũng không đi được, anh đi rồi chúng tôi biết phải làm sao?" Dư Sanh kéo La Sinh lại, nhưng mà cô quá yếu, vốn không túm lại được.

Chúc Hạ Dương không nói gì cả, kéo Ninh Khanh Nam lên xe, dời thi thể của Mạc Thần xuống.

Nhìn La Sinh lái xe đi, Dư Sanh rất lo lắng. Nếu anh ta đi rồi thì chỉ còn lại một mình Ninh Khanh Nam là đàn ông, muốn đưa được một người cứng ngắc như Mạc Thần lên Linh Sơn là chuyện không thể nào.

"La Sinh, anh..."

"Để anh ta đi!"

Bình Luận (0)
Comment