Chúc Hạ Dương không hiểu ông Trương lại bỗng bị làm sao, thấy ánh mắt ông ấy nhìn mình có vẻ kỳ lạ, Chúc Hạ Dương theo phản xạ đưa tay sờ mặt mình.
Không lẽ trên mặt mình dính thứ gì?
Mà ông Trương lại vuốt vuốt râu của mình, không hề hoang mang, lại còn nói với giọng điệu trêu ghẹo: "Con nhóc này, mới hơn mười ngày không thấy mà cháu lại có vẻ càng giống phụ nữ hơn rồi, vậy hẳn là sống rất hạnh phúc nhỉ."
"..."
Chúc Hạ Dương nhất thời im lặng, tất nhiên là cô hiểu lời của ông Trương có ý gì, vậy nên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, giọng nói cũng cà lăm.
"Ông... Ông đừng nói lung tung, có con nít ở đây."
Chuyện như vậy vốn đã ngại ngừng, bị một ông lão bằng tuổi ông mình trêu ghẹo càng khiến Chúc Hạ Dương muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Mà ông trương vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn, ngay cả một ông lão của thế kỷ trước như ông cũng không thấy có vấn đề gì, mấy đứa nhóc ở thế kỷ mới này lại càng không cần xấu hổ. Hơn nữa trước giờ ông Trương vẫn luôn trêu chọc cả già trẻ lớn bé, đùa giỡn một chút cũng cảm thấy rất bình thường.
"Nhóc con, đừng hòng gạt ông, đây cũng không phải đứa bé gì." Ông Trương nói xong xoay Bảo Bảo trong lòng Chúc Hạ Dương lại, đối mặt với mình.
"Thằng nhóc này biến mình thành dáng vẻ của con nít còn không phải muốn mê hoặc người khác, dễ dàng lợi dụng mấy cô gái như cháu sao?"
"Xì..."
Tiếng nước chảy bỗng nhiên vang lên khiến Chúc Hạ Dương và ông Trương đều hoảng hốt ngẩn ra.
Bảo Bảo một tay vén quần áo thật dài của mình lên, tay kia đỡ lấy em trai nhỉ, một dòng sông nhỏ trong suốt phun vào mặt ông Trương.
"Tên khỉ con này."
"Ha ha ha..." Bảo Bảo nhân lúc ông Trương luống cuống tay chân thì chảy ra khỏi tay ông, đứng trên quầy cười ha ha, giậm chân đừng trên quầy.
Mà ông Trương đưa tay tức giận sờ nước trên mặt, giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà so với việc đi qua đánh cho thằng nhóc một trận thì đi rửa mặt vẫn quan trọng hơn, rửa cho thật sạch.
"Ha ha ha... mẹ ơi."
Bảo Bảo đang cười rất vui lại bị Chúc Hạ Dương nhéo một cái: "Sao con lại làm như vậy chứ, như vậy rất không lễ phép, phải xin lỗi ông Trương."
"Ai bảo ông ấy chê cười con... Được rồi, Bảo Bảo nhất định sẽ nói xin lỗi ông ấy."
Tuy là vẻ mặt Bảo Bảo không muốn, nhưng mà thấy Chúc Hạ Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt hí của mình, vội vàng mềm mỏng.
Thằng nhóc này sai này nhất định là một người biết yêu thương vợ.
Nhưng Chúc Hạ Dương không biết rằng mình đã lớn vậy nhưng mà thật ra vẫn được tên nhóc này cưng chiều.
Mỗi một hành động mỗi một cái nhăn mày cười đùa của cô đều là một niềm hạnh phúc trong mắt Bảo Bảo.
Chúc Hạ Dương dừng sức xoa xoa đầu Bảo Bảo, cơ thể của thằng bé không lớn lên nhưng mà tóc lại mọc rất dài, đầu tóc dài dày này là dáng vẻ một đứa bé một tuổi nên có.
"Lần sau không được hỗn như vậy."
"Biết rồi mẹ." Bảo Bảo chu chu cái miệng nhỏ nhắn dính chút nước bọt nhìn rất sáng.
Thấy ông Trương đi từ phòng vệ sinh ra, Bảo Bảo nhìn Chúc Hạ Dương, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chúc Hạ Dương thì bèn nhào đến chỗ ông Trương, ôm bắp đùi của ông Trương khóc huhu.
Chúc Hạ Dương không thể không bội phục, thằng nhóc này không hề ngốc, vẫn rất tâm cơ.
"Hu hu... Ông Trương, là lỗi của Bảo Bảo, Bảo Bảo vừa mới bị mẹ mà Bảo Bảo yêu nhất đánh cho một trận, nếu như ông không tha thứ cho Bảo Bảo thì mẹ sẽ không cần cháu nữa, hu hu hu..."
Ông Trương nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, lại liếc nhìn Bảo Bảo đang khóc bù lu bù loa, muốn gỡ ra cũng không được, muốn đi lại cảm thấy trên đùi nặng trịch.
Rất bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, cháu mau dậy đi."
"Ông Trương đồng ý tha thứ cho cháu sao, nếu như ông trương không tha thứ cho Bảo Bảo thì Bảo Bảo sẽ bị mẹ phạt rất tội."
Chúc Hạ Dương không còn gì để nói, thằng nhóc này muốn nói mình tàn bạo đến mức nào chứ?
"Được được được." Ông Trương đưa tay ẵm Bảo Bảo từ đùi mình lên, đi đến trước mặt giao cho Chúc Hạ Dương.
"Đúng là ông nợ hai đứa mà."
Chúc Hạ Dương và Bảo Bảo liếc nhau một cái, sau đó Chúc Hạ Dương đi theo phía sau lưng ông Trương, đưa tay đấm lưng cho ông.
"Ông là tốt nhất, Bảo Bảo tính tình bướng bỉnh, cháu thật sự không biết là nó sẽ làm ra hành động vừa rồi."
"Mẹ hiền hay làm con hư." Ông Trương giả vờ tức giận trừng mắt với Chúc Hạ Dương, khoảnh khắc quay đầu đi thì khóe miệng lại mỉm cười.
Chúc Hạ Dương nghĩ đến chuyện khoảng thời gian trước đó không thấy ông Trương đâu, bèn hỏi: "Khoảng thời gian trước rốt cuộc ông đã đi đâu vậy, có chuyện gì sao?"
Ông Trương thở dài, tức giận mắng: "Đừng nhắc nữa, còn không phải là tên đệ tử kia của ông bất hiếu, đi con đường không chính đạo, không có bản lĩnh còn đấu đá với người ta, kết quả chọc phải tà vật suýt nữa đã chết. Lúc đó lại không phải là lại nhớ đến ông đây, ban đầu ông chỉ muốn tận mắt nhìn nó chết."
"Cuối cùng ông vẫn giúp anh ta?"
Nhìn vẻ mặt không vui của ông Trương thì biết ngay là ông lão này lại mềm lòng.
Không giúp thì trong lòng không yên, giúp thì trong lòng lại nghẹn.
"Tên súc sinh đó, ông đây có chỗ nào không tốt với nó, vậy mà lại cuốn gói hết dành tiền dành dụm cả đời của ông, có việc rồi mới biết đến tìm ông."
Nhìn ông Trương có vẻ rất tức giận nhưng mà sâu trong ánh mắt lại có vẻ đau thương.
"Là do ông mềm lòng."
"Ông chỉ là gặp phải người không tốt."
Ông Trương thở dài nói: "Haizz, cũng đã qua rồi, ông cũng không muốn nhắc lại, bây giờ ông một mình lẻ loi, sau này dù có cưỡi hạc về trời thì còn làm phiền cháu giúp ông tìm đại chỗ nào chôn xuống là được rồi."
Chúc Hạ Dương biết ông Trương một mình lẻ loi buồn chán, cũng biết quan hệ giữa ông và bà nội, cũng đối xử với mình như cháu gái ruột, ân tình này của ông đã sớm khiến Chúc Hạ Dương xem ông như người trong nhà rồi.
"Ông, ông yên tâm, còn có cháu mà."
"Đúng rồi nhóc con, ông phải đi về." Ông Trương nhìn thoáng qua Bảo Bảo, sau đó gian xảo nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương: "Ông ở một mình cô đơn, cũng đã sắp tết cũng rất lẻ loi, hay là cho ông đưa đứa bé này đi, để ông cảm nhận cảm giác là ông nội?"
Chúc Hạ Dương nhìn ánh mắt của ông Trương có vẻ khó hiểu, sau đó chỉ thấy ông đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, nhỏ giọng nói: "Có thằng nhóc này ở đây thì thế giới hai người của cháu rất bất tiện rồi."
Sau đó ông Trương cười hì hì hai tiếng, hình tượng này khác với bình thường khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy như hiểu thêm về người này.
Mà Bảo Bảo nhìn Chúc Hạ Dương một lát, lại nhìn ông Trương một lát, đưa tay kéo quần áo của Chúc Hạ Dương.
"Mẹ, ông lão này đáng thương như vậy, hay là để con đi cùng ông ấy đi." Tuy là con cũng rất muốn ở bên cạnh mẹ, nhưng mà lần này Bảo Bảo đồng ý giúp đỡ ông lão này."
"Được, Bảo Bảo đúng là rất hiểu chuyện." Chúc Hạ Dương xoa đầu cậu bé.