Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 438 - Chương 438: Tổ Chức Hôn Lễ Chấn Động Lục Giới Cho Em

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 438: Tổ chức hôn lễ chấn động lục giới cho em




Mà ông Trương lại liếc mắt nhìn.

Thằng nhóc này, hình ảnh điềm đạm đáng yêu ôm bắp đùi gọi ông Trương vẫn còn hiện rõ trước mắt mà đã có thể thay đổi vẻ mặt nhanh như vậy sao?

Hẳn là học hí kịch rồi.

Nếu một người đã nói ra, một người cũng đã đồng ý thì người thứ ba như Chúc Hạ Dương cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Tuy là mục đích của ông Trương có vẻ hơi ngại ngùng nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng chỉ đành thể hiện là mình không ngại.

Ông Trương ôm Bảo Bảo đi ra ngoài, vẫn không quên quay đầu lại nháy mắt với Chúc Hạ Dương.

"Tận dụng thời gian sinh thêm một đứa nữa đi."

"Thêm một cái gì?" Bảo Bảo không hiểu hỏi.

Ông Trương đưa tay véo véo mặt Bảo Bảo: "Sinh thêm một người đó."

Bảo Bảo có hơi không hiểu nhưng mà nghĩ đến mấy ngày sống cùng ông lão này, trong lòng cậu bé cũng có vẻ chờ mong.

Ông lão này thú vị như vậy, nhất định sẽ chơi đùa với ông ta thật tốt.

Nhìn hai người đi càng lúc càng xa, Chúc Hạ Dương ngồi thẫn thờ trước quầy, bỗng nhiên giọng nói của Vương Tự vang lên.

"Anh ta đến rồi."

Chúc Hạ Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh, cả người rơi vào một vòng tay chắc chắn.

Dạ Minh ôm thật chặt cô vào lòng, gương mặt áp sát vào sau tai cô, ngửi mùi tóc của cô.

"Sao anh lại đến đây, đã xong chuyện rồi sao?" Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi.

Dạ Minh không trả lời, một lúc lâu sau anh mới buông Chúc Hạ Dương ra, quay mặt cô về phía mình.

"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng em, anh nhớ em."

Sao người này lại bắt đầu trêu chọc rồi?

Cô cũng nhớ anh, nhưng mà cô không nói thành lời, cô biết, Dạ Minh cảm nhận được tình yêu mà mình dành cho anh.

Mà Dạ Minh lại vịn hai tay lên vai Chúc Hạ Dương, ánh mắt đầy tình cảm, anh kéo Chúc Hạ Dương vào lòng mình.

"Hạ Dương, chúng ta kết hôn đi."

...

Chúc Hạ Dương sửng sốt không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào. Là một cô gái được người mình yêu che chở, hơn nữa còn được người mình yêu cầu hôn là chuyện hạnh phúc đến nhường nào chứ?

Hơn nữa đây cũng là giấc mơ của mỗi một cô gái.

Nhưng mà lúc này tay chân của Chúc Hạ Dương lại luống cuống, cô yêu Dạ Minh là thật, muốn ở bên anh cũng là thật, nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng cũng là thật.

Anh là quỷ vương còn mình là người, có thể tiến tới với nhau sao?

Sẽ được chúc phúc chứ?

Mình sẽ khiến thế giới của anh ấy bị ảnh hưởng chứ?

Tất cả những chuyện này đều khiến Chúc Hạ Dương có hơi ái ngại sợ hãi, cô không biết sau này sẽ ra sao, cũng sợ là lựa chọn của mình là sai lầm.

"Em..."

"Có phải em không muốn lấy anh không, tình yêu của anh dành cho em có trời đất chứng giám. Anh biết trước đó anh đã ép em làm những chuyện mà em không muốn, nhưng mà lần này anh nghiêm túc."

"Anh muốn để em làm đế phi của Dạ Minh anh, anh muốn tổ chức cho em hôn lễ chấn động lục giới này."

Nghe lời Dạ Minh nói, Chúc Hạ Dương biết quyết tâm và tấm lòng của anh, hẳn là mình nên đồng ý sao?

"Tại sao anh lại nói những lời này, lẽ nào anh bị những người đó thúc giục cưới sao?"

Chúc Hạ Dương lẩm bẩm.

Dạ Minh vội vàng lắc đầu, nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hạ Dương: "Anh chỉ muốn tuyên bố với cả thế giới, Chúc Hạ Dương em là người của Dạ Minh anh, là vợ của Dạ Minh."

"Anh không chờ được nữa, anh muốn trở thành vợ chồng với em, khiến tất cả mọi người đều là nhân chứng tình yêu của chúng ta."

Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng, tuy là những lời này của Dạ Minh thật sự khiến cô rất cảm động nhưng mà sao vẫn có cảm giác khác?

"Lấy anh được không, Hạ Dương?"

Chúc Hạ Dương không trả lời còn Dạ Minh vẫn chờ câu trả lời của cô, không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

"Cầu hôn con gái nhà người ta, dù anh có thật lòng nhưng mà sao có thể thiếu hoa hồng và nhẫn kim cương chứ?"

Giọng nói của Vương Tự bỗng nhiên vang lên, Chúc Hạ Dương cảm giác như mình đã được cứu vớt vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Thấy Dạ Minh đã bị dời sự chú ý, cô nhanh chóng tách ra khỏi Dạ Minh, xoay người đi ra khỏi quầy hàng, cầm lấy một cái khăn sạch lau bàn.

Dạ Minh nhìn bóng lưng trốn tránh của Chúc Hạ Dương, đứng tại chỗ nhàn nhạt hỏi: "Thật sự vì lý do này sao?"

Ban đầu Vương Tự vốn chỉ nói đại thôi, anh ta biết Chúc Hạ Dương có hơi lo lắng nên vẫn chưa đồng ý nhận lời cầu hôn của Dạ Minh, bèn tìm đại lý do. Mà Dạ Minh trước đó đã được Hiểu Uyển làm lung lay lần này lại dường như không bị ảnh hưởng.

Xem ra là kỹ thuật nói dối của mình vẫn không ổn rồi.

"Không đúng không đúng, tôi chỉ nói đại vậy thôi, chị Hạ Dương của chúng ta sẽ không nông cạn như vậy."

Nông cạn sao?

Tuy Chúc Hạ Dương đang giả vờ lau bàn nhưng mà vẫn để ý đến người phía sau. Mà theo lời Vương Tự nói thì nếu như lời của anh ta bị đông đảo các cô gái nghe thấy thì nhất định sẽ làm thịt anh ta, bỏ vào lửa luyện kim loại, sau đó ném xuống sông.

Ánh mắt Dạ Minh vẫn nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó bỗng thoáng hiện đến bên cạnh Chúc Hạ Dương kéo cô lại, ôm lấy hông của cô, thoáng biến mất trước mặt Vương Tự.

Chúc Hạ Dương vẫn chưa phản ứng kịp, chớp mắt đã đến một nơi u ám, xung quanh là sương mù dày đặc, không có cách nào nhìn rõ trước mặt mình là gì, lẽ nào mình đã chọc giận anh?

Hay là đã làm tổn thương anh?

Sau đó chỉ thấy Dạ Minh vung tay lên một cái, sương trắng mờ ảo trước mắt biến mất, đập vào mắt là một biển hoa màu đỏ.

Đó là một biển hoa bỉ ngạn vẫn chưa nở.

Hoa bỉ ngạn đỏ tươi e ấp dưới những đài hoa xanh biếc như một cô gái xinh đẹp e thẹn khiến người ta muốn đến gần nâng niu trong lòng bàn tay.

Muốn tìm hiểu tất cả những điều tuyệt đẹp của cô gái ấy.

Chúc Hạ Dương từng bước đi đến, như là bị thứ gì đó hấp dẫn khiến cô không tự chủ được đi đến.

Dạ Minh đưa tay kéo cô lại, sau khi hai người đi vào trong, một giây sau chỉ thấy tất cả những bông hoa bỉ ngạn đều đồng loạt nở ra biến thành một biển hoa đỏ rực, khiến người ta nhìn một cách say sưa.

"Em cẩn thận một chút, đây là hoa nở ở hoàng tuyền địa ngục, nhìn rất đẹp nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, không nên bị vẻ đẹp của nó mê hoặc."

Tay Chúc Hạ Dương bị Dạ Minh siết thật chặt, gò má của cô được biển hoa chiếu rọi đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu.

Cô khéo léo gật đầu, để mặc Dạ Minh kéo mình về phía trước.

"Nhưng mà cứ yên tâm, đi cùng anh sẽ rất an toàn."

Dạ Minh nói, đôi mắt màu xanh lam nhìn biển hoa bỉ ngạn vô bờ trước mặt, khóe miệng hiện lên nụ cười.

"Anh đứng trước biển hoa bỉ ngạn này thề, nếu như cuộc đời này Dạ Minh anh phụ Chúc Hạ Dương thì sẽ khiến linh hồn anh biến thành một đóa hoa ở biển hoa này, đời đời kiếp kiếp không thể gặp lại người mình yêu."

Nhìn sự chắc chắn trong mắt Dạ Minh khiến tất cả những lo lắng trong lòng cô bị đánh tan.

Kiếp trước A Cửu rõ ràng có thể từ bỏ tất cả để ở bên cạnh người mình yêu, chỉ cần nàng đâm thủng được lớp đề phòng trong lòng kia, nhưng mà nàng lại không thể.

Bình Luận (0)
Comment