Nữ quỷ run rẩy đi về phía trước, trong đôi mắt nàng phủ đầy sương bạc, hiện lên ánh sáng long lanh.
Đôi mắt sâu hoắm của thi quỷ tướng quân bỗng trở lại bình thường, những vết thương trên mặt cũng từ từ biến mất, một gương mặt đẹp trai hiện ra.
"Cuối cùng ta cũng chờ được chàng, chàng còn nhớ ta chứ?"
Giọng nói của nữ quỷ rất êm tai, có vẻ như không kiềm nén được nỗi nhớ trong lòng nên bỗng lao đến, một tay ôm lấy thi quỷ tướng quân.
"A Mộ, thiếp không muốn lại rời xa chàng, mãi mãi cũng không muốn xa chàng..."
Nam Cung Mộ nhíu mày sửng sốt để mặc người phụ nữ ôm lấy mình, có vẻ như lúc đó hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Sau đó môi mỏng hấp dẫn của hắn hé mở, giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai Y Bạch và Chúc Hạ Dương.
"Mạt Nhi."
Thân thể nữ quỷ cứng lại, hai tay ôm Nam Cung Mộ chặt hơn.
Giọng nói của Mạt Nhi cũng đang run rẩy, tuy là đang khóc nức nở nhưng mà có thể nghe được sự vui sướng trong đó.
"Chàng vẫn còn nhớ rõ thiếp, vẫn còn nhớ rõ thiếp, vậy là đủ rồi."
"Ta nhớ nàng, Mạt Nhi mãi mãi là người mà ta yêu nhất."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Y Bạch và Chúc Hạ Dương vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một thi quỷ phát điên bỗng nhiên lại hóa thành một soái ca, còn diễn một cảnh tình ái thiên cổ.
Chúc Hạ Dương lắc đầu, vừa rồi tại sao cô lại không thể khống chế được cơ thể của mình?
Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà linh lực trong cơ thể vẫn đang không ngừng tăng.
Ngay cả thân thể cũng có vẻ vô cùng dịu nhẹ.
Cô muốn đứng dậy, Y Bạch đỡ cô đứng thẳng lên, cảnh giác nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt.
"A Mộ, thiếp rất nhớ chàng, thiếp thường đến nơi này thăm chàng, nhưng mà lần nào cũng bị những người canh giữ ngoài những ngôi mộ kia ngăn cản, bây giờ không ai ngăn cản chúng ta nữa, chúng ta rời khỏi đây đi."
Mạt Nhi buông Nam Cung Mộ ra, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn chờ mong.
Nam Cung Mộ sững sờ trong chốc lát, sau đó buông nàng ra, nhìn sang chỗ khác nói: "Xin lỗi, đời này của ta đã định sẵn là phụ nàng."
"Không đúng, người của Nam Cung gia đã chết hết, chàng không còn bị họ khống chế nữa, chúng ta cùng đến địa ngục chịu trừng phạt, cùng đầu thai chuyển thế. Chàng yên tâm, dù có uống canh mạnh bà thì ta chắc chắn cũng không quên chàng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau."
"Xin lỗi, từ nay nàng hãy quên ta đi."
Nam Cung Mộ xoay người sang chỗ khác, gió thổi bay mái tóc của hắn, Mạt Nhi như nhìn thấy được hình ảnh ngày ấy người thiếu niên kia xoay người rời xa nàng.
"Thiếp không muốn rời xa chàng, không muốn..."
Mạt Nhi lại giữ chặt Nam Cung Mộ nhưng bị đẩy ra, lúc xoay người lại thì chỉ thấy hai mắt hắn đen kịt, trên mặt có thêm vẻ quyết tuyệt.
"Nàng đi đi, vận mệnh đời này của ta đã như vậy, nếu có kiếp sau, Nam Cung Mộ ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Nói xong Nam Cung Mộ vươn tay ra lao về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương rút kiếm phòng ngự, vốn tưởng là phải chiến đấu quyết liệt một trận nhưng không ngờ thân thể của Nam Cung Dương lại đâm thẳng vào thân kiếm.
"A Mộ."
Mạt Nhi nhìn Nam Cung Mạt tự kéo người ra khỏi kiếm của Chúc Hạ Dương, vội vàng lao về phía trước ôm hắn vào lòng, hai người ôm chầm lấy nhau, ngồi bệt xuống đất.
"Mạt Nhi, cho dù Nam Cung gia đã không còn, nhưng mà cuộc đời này ta không xứng có được nàng, giống như nàng nói, chúng ta nhất định có thể gặp lại nhau, nên nàng đi luân hồi đi, ta sẽ đến tìm nàng."
Nam Cung Mộ chạm vào gò má của Mạt Nhi, lúc sắp hóa thành tro tàn, nàng nắm chặt tay hắn nhưng lại không thể ngăn được hắn rời đi.
"Trảm Ma Kiếm, tất cả tà vật khi đụng đến kiếm trảm ma chắc chắn sẽ phải chết."
Nam Cung Mộ nói sau đó nhìn Chúc Hạ Dương mỉm cười nói: "Cô nương, tại hạ muốn nhờ cô nương một việc, tiễn Mạt Nhi vào đường luân hồi, cuộc sống không có ta quá khó khăn, để nàng bắt đầu lại đi."