Mặc dù Chúc Hạ Dương không biết giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng Mạt Nhi đã đợi Nam Cung Mộc cả trăm năm đủ để chứng minh hai người có tình cảm vô cùng sâu sắc.
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua người phụ nữ, lập tức gật đầu.
Nam Cung Mộ cười tươi nhìn Mạt Nhi, trước lúc tan biến chậm rãi nói: "Tạm biệt tình yêu của ta, Mạt Nhi."
"Không, A Mộ chàng đừng đi."
Mặc dù Mạc Nhi lớn tiếng gọi lớn, gọi đến mức đau lòng nhưng mà người trước mắt đã sớm biến mất.
Một lúc lâu sau, lúc này Chúc Hạ Dương mới đi tới nhẹ giọng nói: "Nếu như cô đã quyết định xong, tôi có thể giúp cô."
"Không cần, ta biết trong quá trình hóa thành thi quỷ, hồn phách của A Mộ đã sớm hợp với thân thể hắn, rõ ràng ban nãy đã hồn phi phách tán, chẳng qua là hắn đang gạt ta mà thôi."
Mạt Nhi đứng dậy, đi qua bên cạnh Chúc Hạ Dương, mỗi bước đi đều có vẻ như rất khó khăn.
"Nhưng anh ta hy vọng cô có thể bắt đầu lại."
"Giống như A Mộ đã nói, cuộc sống không có hắn rất khó khăn. Giống như cả trăm năm này, mỗi ngày ta đều đợi ở đây nhưng lại không được phép đến trước mộ hắn nhìn, ta đã chịu đủ rồi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, ta không dám tưởng tượng cuộc sống không có A Mộ sẽ trôi qua như thế nào."
Mạt Nhi nói sau đó lấy trong áo ra một cây trâm, nhẹ nhàng cài lên đầu mình.
"Đây là hắn tặng cho ta, hắn chừa từng hứa hẹn gì với ta, có lẽ chính hắn cũng hiểu rõ vận mệnh của bản thân, biết không thể nào cả đời làm chim liền cánh với ta nên không hề cho ta bất cứ hy vọng gì, lại còn khiến bản thân phải gánh vác nhiều như vậy."
"Ngươi cũng dùng kiếm Trảm Ma chém ta đi, khiến ta cũng mãi mãi biến mất khỏi thế giới này."
Mạt Nhi xoay người nói với Chúc Hạ Dương, ánh mắt vô cùng thản nhiên.
"Kiếm của tôi không chém người có tình."
Chúc Hạ Dương cất kiếm đi, nói với Mạt Nhi: "Cô đi đi, đợi cô suy nghĩ kỹ rồi lại đến tìm tôi."
Tuy người phụ nữ trước mắt này là nữ quỷ trăm năm, nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng không muốn giết nàng.
Nếu có thể, cô nguyện ý giúp nàng đi luân hồi.
Trước khi đi, Mạt Nhi đã kể cho Chúc Hạ Dương và Y Bạch một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa rất dài.
Nhìn dáng người màu xanh lục biến mất, Chúc Hạ Dương quay đầu lại nhìn ngôi mộ đá trống không đổ nát.
Đã trăm năm trôi qua, dù Nam Cung Mộ biến thành thi quỷ nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mạt Nhi kia lại có thể lấy lại lí trí.
Mà Mạt Nhi đã ở đây đợi cả trăm năm chỉ để gặp được người mình thương.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?
Thế gian này cô đã từng nghe nhiều câu chuyện tình yêu rung động lòng người, nhưng chưa bao giờ gặp, tóm lại cảm thấy không đủ chân thực.
Nhưng mà lúc này, trong lòng cô có vẻ mong đợi.
Mong mình có thể gặp được một tình yêu mãnh liệt, rung động lòng người như vậy.
Nhưng mà có lẽ chuyện này chỉ là một ảo tưởng trong lòng."
"Á..."
Hai người dưới đất tỉnh lại, ôm lấy người mình hét lớn.
Y Bạch đi đến sờ thử người của bọn họ, xương cốt trên người đã gãy hết, thất khiếu chảy máu.
"Mau cứu tôi, mau cứu tôi..."
Một người đàn ông mở to mắt nhìn Chúc Hạ Dương, trong ánh mắt đầy sự sợ hãi.
"Nói đi, hai người đến đây làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Chúc Hạ Dương, người đàn ông kia cố nén đau đớn trả lời: "Ba người chúng tôi đều đến từ nơi khác, nghe nói ở đây có mộ từ triều Thanh, chúng tôi đến để trộm mộ."
"Vậy là mộ đá đó do hai người phá hư?" Y Bạch hỏi.
"Không không không, tối qua chúng tôi chỉ muốn đốt tiền giấy cho anh em tốt của mình, không ngờ là gặp phải quái vật kia, suýt chút nữa mất mạng."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ đốt chút tiền giấy thì mộ đá tự nhiên bị phá, quái vật đó bay từ trong ra. Đau quá đi, mau cứu chúng tôi, chúng tôi không dám nữa."
Thấy dáng vẻ đáng thương của bọn họ, Chúc Hạ Dương và Y Bạch cũng không quan tâm, mặc kệ bọn họ nằm trên mặt đất kêu gào.
Sau đó Chúc Hạ Dương mới bảo Y Bạch lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.