Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Em Muốn Trở Thành Gì Của Tôi

Chương 106: Em muốn trở thành gì của tôi




Cuối cùng hai người được xe cứu thương đưa đi, Chúc Hạ Dương và Y Bạch ở lại hiện trường.

Hai người vừa rồi mới chịu hoảng sợ, lại còn dám trộm mộ, chắc chắn là đã cần tiền đến điên rồi.

Vì trạng thái ban nãy của Chúc Hạ Dương, Y Bạch muốn để Chúc Hạ Dương về trước, bản thân tự ở lại siêu độ những vong vòng còn sót lại ở đây, nhưng mà cô lại nằng nặc đòi ở lại.

Trải qua trận chiến vừa rồi, sau khi nơi này bị phá hỏng thì nhìn càng thê lương hơn, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương hại.

Những người này khi còn sống đã không được sống tốt, sau khi chết cũng không được yên bình.

Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống một bên, nhìn Y Bạch móc từ trong túi ra một lọ bạc, sau đó nhét một lá bùa dẫn hồn đang cháy vào trong lọ, ném về phía những vong hồn trên không trung.

Chỉ thấy tất cả các vong hồn đều kêu la thảm thiết muốn tránh thoát nhưng thân thể lại không tự chủ được bị hút vào trong.

"Y Bạch, anh định xử lý những quỷ hồn này thế nào?"

Không lẽ là làm giống Dạ Minh, khiến chúng hồn phi phách tán để tăng tu vi của mình.

"Mang về hỏi qua một lượt, dựa theo tình hình rồi quyết định, gần như đều tiễn xuống âm phủ đi luân hồi.

Y Bạch che lọ bạc lại, vừa nói vừa xoay người lại nhìn Chúc Hạ Dương đang ngồi dưới đất.

Chúc Hạ Dương nhìn vào mắt Y Bạch qua lớp kính đen, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm khuya 20 năm về trước đó, cô được ôm trong vòng tay nho nhỏ lại vô cùng ấm áp của anh ta.

Chúc Hạ Dương cảm thấy rất khó tin, lúc đó mình còn nhỏ như vậy, không thể nào nhớ được nhưng hình ảnh trong đầu lại vô cùng rõ ràng.

"Đi thôi, về nào, ngày mai còn cần cô giúp đỡ."

Y Bạch đưa tay về phía Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương chần chừ một lát rồi đặt tay lên bàn tay rộng lớn kia.

Y Bạch kéo Chúc Hạ Dương từ dưới đất lên, hai người nhìn nhau cười rồi đi ra khỏi bãi nghĩa địa.

Từ nhỏ, dù mình có té ngã thì cũng sẽ không có ai kéo mình dậy.

Chuyện bị người khác cố ý đẩy thì lại càng phải nói.

Tuy là trong đầu Chúc Hạ Dương chỉ hiện lên một hình ảnh như vậy, nhưng cô biết Y Bạch lúc đó và bây giờ đều giống nhau, đều sẽ nắm chặt tay mình.

Ở bên cạnh anh ta cô cảm thấy rất yên tâm, có cảm giác rất ấm áp.

Sau khi về nhà, Chúc Hạ Dương đi tắm sau đó quay về phòng ngủ, vừa nằm lên giường một lúc thì trong chăn đã có động tĩnh.

Tay của Chúc Hạ Dương bị kéo, nhưng mà cô không có rút ra, mặc kệ thân thể lạnh lẽo của Dạ Minh quấn lên người mình.

"Anh ta đã kéo tay này của em?" Dạ Minh lạnh lùng hỏi.

Chúc Hạ Dương không trả lời anh, đây là chuyện riêng của mình, không cần phải báo cáo với anh ta.

"Tôi nhắc lại lần nữa, đuổi anh ta ra khỏi nhà, trừ tôi thì không có người đàn ông thứ hai được thân thiết với em."

"Dựa vào đâu, cuộc sống riêng của tôi không nằm trong sự quản lý của quỷ vương mà!"

Đối mặt với thái độ cứng rắn của Dạ Minh, trong lòng Chúc Hạ Dương bực tức.

Tư tưởng gì chứ?

Nam nữ không thể bắt tay sao?

Giữa nam và nữ không thể có bạn sao, trừ một nửa kia ra thì không lẽ phải cách xa tất cả những người khác phái sao?

Cổ hủ!

Hơn nữa anh ta cũng không phải là người có quyền chất vấn mình về vấn đề này.

Mình và anh ta chưa phải là quan hệ đó.

"Nhưng em là của tôi, tôi phải quản em."

"Tôi là gì của anh, anh quản tôi?"

Dứt lời, thân thể của Chúc Hạ Dương chợt bị xoay lại, nằm thẳng trên giường, mà Dạ Minh cũng xoay người đè lên.

Anh vẫn cầm tay cô như trước, dùng sức cố định ở bên cạnh, trong căn phòng tối thui, đôi mắt kia như phát ra ánh sáng màu xanh âm u.

"Em là gì của tôi, hay là em muốn trở thành gì của tôi?"

Bình Luận (0)
Comment