Chúc Hạ Dương dùng sức tránh thoát nhưng lại không được, nhíu mày nhìn tia sáng màu xanh nhạt kia, tim đập mạnh thành tiếng vô cùng rõ ràng.
"Anh..."
"Bây giờ tôi không ngại để em trở thành gì của tôi, nhưng mà tôi chắc chắn sẽ không để em trở thành gì đó của người nào khác."
Lời này có ý gì?
Chúc Hạ Dương cảm thấy lỗ tai của mình nóng bừng, trái tim cũng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Mặc dù mình chưa từng yêu ai, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy.
Anh ta đang tỏ tình sao?
"Chuyện tôi thành gì của ai không liên quan đến anh."
"Em lặp lại lần nữa xem."
Tuy là có thể cảm nhận được lửa giận của Dạ Minh, nhưng mà Chúc Hạ Dương không muốn chịu thua nhanh như vậy.
Lần nào mình cũng bị anh ta chèn ép, bị ức hiếp khổ không thể tả, điều duy nhất có thể chứng minh mình không sợ cũng chỉ là cứng miệng.
Cũng không quan tâm việc cuối cùng mình sẽ bị chỉnh cho ngoan ngoãn.
Chúc Hạ Dương bị động tác của Dạ Minh làm hoảng sợ, hai mắt trừng lớn không thể tin được.
Dạ Minh!
Anh ta đường đường là một quỷ vương, vậy mà lại hôn mình!
Chúc Hạ Dương không thể tin được, trước đó tất cả các hành động của Dạ Minh đều là để hù dọa cho mình nghe lời, nhưng mà lúc này cũng là đang hù dọa mình sao?
Nếu như chỉ là hù dọa thôi thì cần phải quyết liệt như vậy sao?
Đầu lưỡi trơn trượt của anh ta tùy ý xâm chiếm trong miệng Chúc Hạ Dương, khiến đầu óc Chúc Hạ Dương trống rỗng, gần như là không thở nổi.
Cô có cảm giác như mình bị một lực gì đó hút vào, cả người trở nên mềm nhũn, không có một chút sức lực nào.
Một lúc lâu Dạ Minh mới buông môi của cô ra, thấy người bên dưới thở hổn hển, anh nói nhỏ: "Vô dụng!"
Chúc Hạ Dương không có sức cãi lại, chỉ là một nụ hôn mà cô đã có cảm giác như mình bị ép khô vậy, cả người không hề có một chút sức.
Dạ Minh xoay người tránh khỏi người Chúc Hạ Dương, lặng yên nằm ở bên cạnh.
Rất lâu sau đó, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.
Chúc Hạ Dương không dám chắc chắn hành động này của Dạ Minh là có ý gì, trong đầu vô cùng hoảng hốt, còn có sự vui sướng không rõ.
"Thân thể vẫn ổn chứ?" Giọng nói bình thản của Dạ Minh có cả sự ấm áp.
Mà Chúc Hạ Dương nghe xong lại cảm thấy thẹn.
Nếu không biết đã xảy ra chuyện gì thì nghe thấy lời này chắc chắn sẽ hiểu lầm.
"Không có sức."
"Không có sức là đúng rồi, tôi ở bên cạnh em sẽ hút mất âm khí của em, em bây giờ khi miệng mũi đối diện với tôi thì tất nhiên là không chịu nổi... Vậy nên, dưỡng sức cho tốt." Dạ Minh khẽ nói.
Quả nhiên tên chết tiệt này chỉ đang lợi dụng mình mà thôi.
"Nhưng mà tôi cũng không phải là người tùy tiện, từ nay về sau em chỉ có thể là người của riêng Dạ Minh tôi, ai đụng đến tay em tôi sẽ chém tay người đó, đụng vào tim em thì moi tim của kẻ đó."
Cả người Chúc Hạ Dương cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích.
Quỷ vương đại nhân đang tỏ tình sao?
Tại sao lòng mình lại vui như thế?
Tiêu rồi tiêu rồi, Chúc Hạ Dương, không phải là mày đã yêu tên ác ma này rồi chứ! Mày đã quên anh ta bắt nạt chèn ép mày thế nào rồi sao!
Chúc Hạ Dương nghĩ thầm trong lòng, muốn rút tay lại nhưng mà lại bị nắm chặt hơn.
"Ngày mai bảo anh ta dọn đi."
"À... ừ."
Chúc Hạ Dương thầm mắng chửi mình trong lòng.
Y Bạch vì mình mới đến đây nhưng bây giờ mình lại vì sắc đẹp mà vứt bỏ anh ta, đúng là một người lòng lang dạ sói độc ác mà.
Chúc Hạ Dương sống hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nghĩ mình là một người nghiện M*.
*Chú thích: M: Ý là thích bị ngược ý.
Bị tên Dạ Minh này bắt nạt mà trong lòng còn ngọt ngào vui vẻ như vậy.
Đúng là hổ thẹn với ông bà tổ tiên mà!
Một đời anh minh của Chúc Hạ Dương cô đã bị hủy rồi.