Với chuyện mình bỗng không khống chế được cơ thể, Chúc Hạ Dương vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Nếu như mình cũng mất lý trí giống những tà vật kia thì không phải sẽ xong đời luôn sao?
Tại sao lại như vậy, Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không ra, đoán là sư phụ sẽ biết.
Sau khi ngủ cô lại gặp được Bắc Minh Nghiễn.
Sau khi luyện kiếm pháp xong, Chúc Hạ Dương chần chừ một lát vẫn quyết định hỏi một câu.
Cứ như là bị bệnh vậy, nếu như không đi khám để mình yên tâm, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng thì không chừng sẽ thật sự bị bệnh nặng.
"Sư phụ, con đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể của mình tăng lên rất nhiều, nhiều đến mức chính con cũng không khống chế được, chẳng lẽ là người giúp con sao?"
Bắc Minh Nghiễn quay lại nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu mới xoay người sang chỗ khác, hai tay chắp ở sau lưng đi về phía trước mấy bước.
"Không biết."
Ngay cả sư phụ cũng không biết sao?
Chúc Hạ Dương không biết là mình nên vui mừng hay nên lo lắng.
Nhưng mà cô không muốn nghĩ đến phương hướng tệ hơn, nếu như đây là một cách để bản thân nhanh chóng trở nên lớn mạnh thì có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.
"Sư phụ, có rất nhiều chuyện con cảm thấy rất kỳ lạ."
"Ví dụ như?"
Chúc Hạ Dương nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Kể từ khi còn bé, những ma quỷ xuất hiện bên cạnh con, tuy không thể làm tổn thương con, nhưng mà bọn chúng lúc nào cũng nói những lời mà con không hiểu."
"Quỷ và người vốn khác nhau, nghe không hiểu cũng là điều bình thường."
Giọng nói của Bắc Minh Nghiễn bình thản khiến Chúc Hạ Dương nhất thời cảm giác thật sự là như vậy.
"Nhưng mà phần lớn những lời bọn chúng nói đều rất kỳ lạ, nhưng con cũng không thể nói rõ là kỳ lạ ở điểm nào."
Chúc Hạ Dương bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy thanh kiếm trong người kia ra.
"Đúng rồi sư phụ, đêm nay ở bãi nghĩa địa Tây Sơn có một thi quỷ nói cây kiếm này là Kiếm Trảm Ma gì đó."
"Đúng vậy, kiếm Trảm Ma là pháp khí thượng đẳng của nhà Bắc Minh, có thể chém chết tất cả các tà vật."
Nhìn thanh kiếm trong tay, Chúc Hạ Dương không ngờ thứ này vậy mà lại lợi hơi như vậy.
Tuy là trước đó sư phụ không nói với mình lai lịch của cây kiếm này, nhưng mà ông ấy đã giao thứ lợi hại như vậy cho mình thì xem ra cũng thật lòng xem mình là đệ tử ruột.
"Lợi hại như vậy sao, cảm ơn sư phụ."
Trên mặt Chúc Hạ Dương toàn là ý cười, cầm kiếm nhìn một lát sau đó lại hỏi: "Sư phụ, nhà Bắc Minh của chúng ta rốt cuộc là thế nào?"
"Sau này con sẽ biết thôi, ngày mai sư phụ phải đi ra ngoài, có chuyện gì cần thì con cứ gọi Trường Sinh, sư phụ sẽ để nó ở cạnh con."
Nói xong Bắc Minh Nghiễn bỗng biến mất.
Khung cảnh trước mặt Chúc Hạ Dương cũng biến mất, quay lại một giấc mơ bình thường khi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng giật giật thân thể, nhận ra bên cạnh vắng vẻ, sau đó mở hai mắt ra.
Không biết tên Dạ Minh kia đã đi từ lúc nào, lần nào cũng im hơi lặng tiếng.
Nửa đêm thức giấc, Chúc Hạ Dương muốn đi đến WC giải quyết vấn đề, xuống giường đi ra cửa, dùng tay kéo, cửa chỉ hơi khép hờ.
Trong phòng khách có ánh đèn yếu ớt của đèn ngủ chừa lại cho người đi tiểu đêm.
Mà trong phòng khách, Dạ Minh đang hơi hơi cúi người, bên cạnh còn có một cô gái tóc tím váy tím.
Hai người này cũng lớn gan đấy, lại còn dám hẹn hò ngay dưới mắt mình.
Tuy là ánh đèn này rất yếu nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Trên lưng của cô gái kia thắt đai lưng để lộ đường cong tinh tế, còn treo một mảnh ngọc bội.
Cô cười ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt của Dạ Minh là ánh mắt mà Chúc Hạ Dương vô cùng quen thuộc.
Là ánh mắt cực nóng, nóng lòng như vậy.
Rõ ràng là tình yêu, là yêu thích.
Gương mặt hoàn mỹ kia khiến Chúc Hạ Dương rất ghen tị, quan trọng hơn là cô ta có một đôi mắt xinh đẹp.