Đôi mắt ta vừa sáng vừa rạng rỡ.
Dù là trong bóng đêm nhưng vẫn lóe lên được tia sáng chói mắt.
Xem ra mình không bằng cô ta rồi!
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa một lúc lâu, khi nghe được từng tiếng bước chân rõ ràng, lúc này cô mới lại leo lên giường.
Cố ý làm như đang ngủ.
Dạ Minh vén chăn lên nằm xuống giường, Chúc Hạ Dương vẫn đang giữ nguyên động tác của mình.
Cô cho rằng mình giả vờ rất giống nên lúc sau cũng không biết đã ngủ từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Hạ Dương vừa tỉnh lại, xoay người đã thấy được Dạ Minh đang chống cằm nhìn mình.
Chúc Hạ Dương bị hành động này của anh làm không hiểu ra sao.
Nhìn chằm chằm Dạ Minh một lúc lâu, thấy anh vẫn nhìn mình như cũ, khóe miệng cười như không cười, Chúc Hạ Dương chỉ cảm thấy khó ưa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đi vệ sinh rửa mặt xong đi ra ngoài, người trên giường đã ra khỏi giường, đang mặc quần áo mà mình tặng cho anh ta.
"Không phải anh nói phải đốt thì anh mới mặc được sao?"
"Theo lý mà nói thì phải đốt tôi mới mặc được, nếu không... người cõi âm sẽ thấy như tôi đang không mặc quần áo."
Chúc Hạ Dương nghe vậy thì nhìn Dạ Minh như một tên biến thái.
Vậy thì mình nhìn anh ta sẽ thấy anh ta đang mặc quần áo, nhưng mà trong mắt của những ma quỷ kia thì anh ta là một tên trần chuồng.
"Được rồi được rồi, anh tự mặc quần áo của mình đi, lúc nào đó tôi sẽ đốt quần áo này cho anh, nếu không... đường đường là một quỷ vương lại trần chuồng ra ngoài thì mất mặt đến mức nào chứ?"
Dạ Minh dừng một chút, có vẻ cũng đang suy nghĩ, sau đó cởi quần áo kia xuống mặc quần áo của mình vào.
Dạ Minh xuống lầu với Chúc Hạ Dương, vẫn chưa thấy Y Bạch đâu.
Hiểu Uyển thấy Dạ Minh và Chúc Hạ Dương cùng xuống, vẻ mặt xấu xa cười gian.
"Chị Hạ, chị nhìn tươi mới như vậy, không phải là..."
"Chà, anh đẹp trai này là ai vậy, trước đây chưa gặp bao giờ!" Diệp Thanh Ninh thấy Dạ Minh thì vội vàng tiếp đoan, nhìn quanh anh vài cái.
"Cô đừng mơ tưởng, đó là bạn trai của chị Hạ."
"Bạn trai? Sao lâu vậy mà chưa từng nghe nhắc đến chứ, lại còn có cả của quý như vậy, đúng là kim ốc tàng kiều mà." Ánh mắt Diệp Thanh Ninh chưa từng rời khỏi người Dạ Minh.
Sau đó cô ta đến trước mặt Dạ Minh, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Dạ Minh, đưa tay ra:
"Chào anh... tôi là Diệp Thanh Ninh, có thể biết tên của anh không?"
Hai tay của Dạ Minh vẫn đút túi quần, ánh mắt vẫn nhìn Chúc Hạ Dương, không trả lời.
Chúc Hạ Dương thấy vậy vội nói: "Anh ấy tên Dạ Minh."
"À, Dạ Minh sao, nghe rất hay."
Dáng vẻ của Diệp Thanh Ninh ngọt ngào như là sắp bay lên trời vậy, Hiểu Uyển nhìn thấy thì nụ cười trên mặt dần biến mất.
Mà Dạ Minh thì không để ý đến bất cứ ai, kéo tay Chúc Hạ Dương ra khỏi tiệm.
Diệp Thanh Ninh đứng ngẩn ra nhìn theo bóng lưng của Dạ Minh đến khi biến mất.
"Cô nên đi làm việc rồi." Hiểu Uyển nhắc nhở.
Diệp Thanh Ninh đứng một lúc lâu mới quay đầu lại, vẻ mặt không đổi nhìn thoáng qua Hiểu Uyển, sau đó xoay người đi sang bên cạnh.
Hiểu Uyển công nhận là Diệp Thanh Ninh rất ưu tú, mình kém cô ta rất xa, nhưng mà mình không hề ghen tỵ với cô ta, chỉ biết tự ti mà thôi.
Nhưng mà cô ấy không hiểu ánh mắt sâu xa ban nãy của Diệp Thanh Ninh - một người luôn thể hiện là một người vui vẻ dễ gần - ánh mắt ban nãy là có ý gì.
Hiểu Uyển nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Nhưng mà cô cảm thấy Diệp Thanh Ninh không hề hoạt bát đáng yêu như vẻ bề ngoài, dáng vẻ mới vừa rồi của cô ta khiến trong lòng của Hiểu Uyển vẫn còn hơi hoảng sợ.