Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Lịch Lãm Và Cầm Thú Chỉ Cách Nhau Một Cặp Kính

Chương 110: Lịch lãm và cầm thú chỉ cách nhau một cặp kính




Chúc Hạ Dương bị Dạ Minh kéo đi thật xa, dù không biết anh muốn làm gì nhưng mà cô cũng không phản kháng.

Nhưng mà khi đi rất xa Chúc Hạ Dương lại thấy được một dáng người.

Là cô gái trong phòng khách hôm qua kia.

Dạ Minh buông tay cô ra, hai người đi song song về phía U Liên, Chúc Hạ Dương đi chậm lại.

Ban nãy còn kéo tay mình, lúc nhìn thấy người phụ nữ này lại đột nhiên buông tay ra, vậy là sao chứ?

Đêm qua làm như vậy với mình, sau đó lại nửa đêm lén lút rời giường ở bên một người phụ nữ khác là sao?

Chúc Hạ Dương thấy Dạ Minh tiếp tục đi về phía trước, xoay người đi ngược lại.

nếu đã vậy thì cứ để hai người họ ở cạnh nhau là được rồi, sao phải đưa mình theo.

Cô cũng không muốn làm bóng đèn.

Chúc Hạ Dương đi tới, cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, nhận ra đằng sau đã không còn bóng dáng quen thuộc kia.

"Móng heo thối!"

Lòng Chúc Hạ Dương bỗng cảm thấy chua xót chưa từng có.

Trong lúc cô đang chuẩn bị quay về cửa tiệm thì bả vai lại bị vỗ nhẹ.

Quay đầu lại, nhìn gương mặt có hơi quen kia, một lúc lâu mới nhớ ra.

Là người đàn ông ở nhà Thanh Lăng ngày đó.

"Chào cô, cô là bạn của Thanh Lăng đúng không? Đúng là có duyên."

Chúc Hạ Dương lịch sự cười cười, đưa tay đẩy kính đen của mình.

"Tôi tên là Trình Thư Dịch, cô tên gì?" Trình Thư Dịch cười cười hỏi, anh ta cười đến ấm áp khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Mà bên cạnh anh ta còn có một cô gái trang điểm rất đậm, mặc một bộ váy hai dây bó ngực quyến rũ.

"Chúc Hạ Dương."

Vì đã có duyên gặp một lần nên Chúc Hạ Dương lịch sự trả lời, nếu là người không quen, hoặc nếu là trước kia thì cô đã xoay người đi thẳng.

"Cô đi trước đi, hôm sau gặp lại."

Trình Thư Dịch nói với cô gái bên cạnh, cô gái đó ra về với vẻ mặt không ưng ý.

"Có thể mời cô sang quán cà phê bên đó ngồi một chút không?"

Đối mặt với nụ cười ấm áp của anh ta, Chúc Hạ Dương cũng thấy dù sao bản thân cũng không có chuyện gì làm, trong lòng cũng hơi phân vân. Hơn nữa có lẽ anh ta cũng không phải là người xấu, ngồi một chút cũng không sao nên bèn đồng ý.

Hai người cùng đi tới quán cà phê đối diện.

Tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Chúc Hạ Dương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mà Trình Thư Dịch không biết đã âm thầm gọi đồ uống từ lúc nào, lúc nhân viên phục vụ bưng đồ uống lên thì Chúc Hạ Dương mới lấy lại tinh thần.

Mời người khác uống nước thì không phải nên để cho người ta tự gọi nước sao, sao người này lại tự cho mình là đúng trực tiếp làm chủ luôn vậy chứ.

Chúc Hạ Dương cầm lấy ly cà phê trước mặt uống một ngụm, tuy là rất đắng nhưng mà cô cũng không hề nhíu mày.

Cảm giác này với cô mà nói, cũng không tệ lắm.

"Thế nào, hợp khẩu vị chứ?"

"Đây không phải tôi chọn."

Chúc Hạ Dương lạnh nhạt nói sau đó lại nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng người đi đi lại lại trên đường.

"Có vẻ như lòng cô đang không ở đây, nói vậy có vẻ không lịch sự lắm nhỉ." Nói xong Trình Thư Dịch cũng uống một ly cà phê, bỏ vào ly cà phê của mình vài viên đường vuông.

Chúc Hạ Dương nhìn hành động của anh ta, hơi khó hiểu.

Mà sau khi Trình Thư Dịch ngẩng đầu nhìn Chúc Hạ Dương một lát thì lại khẽ cười nói: "Tôi biết là cô cũng thích vị đắng như vậy, tôi cũng thích. Nhưng mà lúc này tôi không thích đắng, tôi muốn nếm thử chút vị ngọt, càng ngọt càng tốt."

Trình Thư Dịch nói xong thì uống một hơi cạn sạch ly cà phê.

Chúc Hạ Dương cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt này, cả người mặc vest đen nhìn có vẻ có chất riêng, có lẽ cũng là một cậu ấm nhà giàu.

Vẻ ngoài của anh ta cũng được xem là một soái ca, khiến người ta luôn có cảm giác một anh trai nhà giàu, lại thêm cả gọng kính nhã nhặn không hề lố bịch, cảm giác vô cùng lịch lãm.

Nhưng mà Chúc Hạ Dương nhìn nụ cười trên gương mặt Trình Thư Dịch, luôn cảm giác dưới cặp kính kia chắc chắn là một gương mặt khác.

Có lẽ chính là kiểu "mặt người dạ thú".

Dù sao thì lịch lãm và cầm thú chỉ cách nhau một cặp kính.

Bình Luận (0)
Comment