"Trình tiên sinh không cần phải nói những điều này với tôi đâu, tôi không có hứng thú với khẩu vị của anh."
Chúc Hạ Dương cười lịch sự nhưng trong giọng nói lại để lộ vẻ sốt ruột.
Lúc này cô thật sự rất sốt ruột, có hơi nóng lòng.
Người đàn ông tối qua còn hôn mình, khiêu khích trái tim của mình, vừa chớp mắt đã ở cạnh một người phụ nữ khác, bảo cô phải bình tĩnh thế nào chứ?
"Xem ra Chúc tiểu thư có vẻ sốt ruột, nhưng mà tôi hy vọng Chúc tiểu thư có thể gọi tôi là Thư Dịch, cô đã là bạn của Lăng Lăng thì chúng ta cũng được xem là bạn bè rồi, hơn nữa tôi muốn gọi cô là Hạ Dương, không biết ý của Hạ Dương thế nào?"
"Tôi có thể nói không được sao?"
"Không được, vậy tôi gọi cô là Hạ Dương, cô gọi tôi là Thư Dịch." Lúc Trần Thư Dịch nở nụ cười trông rất đẹp.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương lại cảm thấy nụ cười của anh ta ẩn chứa dao kiếm vô hình, luôn có cảm giác người này sẽ không quá đơn giản.
Đồng thời lại cảm thấy nụ cười của anh ta rất quen thuộc.
"Hạ Dương, tôi nghĩ hẳn là cô muốn biết tình hình của Lăng Lăng, con bé đã ổn rồi. Chú và dì lo lắng nên để con bé ở nhà nghỉ ngơi để khỏe hẳn."
"À."
Thấy Chúc Hạ Dương lạnh nhạt như vậy, Trần Thư Dịch đưa tay ra sờ sờ lên trên ly cà phê trống rỗng, ngón tay vẽ vòng dọc theo thân ly.
"Biết vì sao tôi lại nói chúng ta đều thích vị đắng chát không, thật ra tôi nhận ra chúng ta đều cô độc, ẩn nhẫn, bị mỉa mai và đối xử bất công, chúng ta là một loại người.
Cô độc, ẩn nhẫn, bị mỉa mai và đối xử bất công, những điều này đều đúng, nhưng mà Chúc Hạ Dương có hơi không hiểu, nhìn dáng vẻ của Trần Thư Dịch thì hẳn là phải sống trong xã hội thượng lưu, sao lại giống như mình chứ?
"Từ nhỏ ba của tôi đã say rượu đánh bạc, ngày nào về đến nhà cũng đánh tôi và mẹ tôi, sau khi ba tôi qua đời thì mẹ tôi bỏ rơi tôi lấy chồng khác. Có hai vợ chồng không có con nhận nuôi tôi, khoảng thời gian đó tôi cảm nhận được hạnh phúc mà trước đó chưa bao giờ có, nhưng mà ông trời lại trêu đùa tôi. Khi bọn họ có con bèn bán tôi đi, càng buồn cười hơn là tôi lại bị bán vào hộp đêm."
Lúc Trần Thư Dịch nói thì trên gương mặt có vẻ châm chọc, cứ như là đang mỉa mai bản thân mình.
Chúc Hạ Dương vẫn cho là chỉ có thanh lâu thời xưa mới mua người, không ngờ thời đại này vẫn còn có người bị bán vào hộp đêm.
Lại còn là đàn ông.
Nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu, anh ta lại vừa cười vừa nói: "Tôi vẫn chưa bị bắt đi giả gái."
Nhìn nụ cười của cô, lòng Chúc Hạ Dương hơi chua xót.
Cô thừa nhận trên thế giới này có rất nhiều người khổ hơn mình, khi còn bé cô luôn cho rằng mình là đứa bé khổ sở nhất trên đời, chắc hẳn lúc đó Trần Thư Dịch cũng nghĩ như vậy nhỉ!
"Ban đầu tôi còn cho rằng việc của tôi cũng chỉ là quét dọn vệ sinh, dọn sạch những rác rưởi dâm đãng còn sót lại trong phòng, cho đến ngày đó, thế giới lại mở ra cho tôi một cánh cửa khác."
Anh ta đưa tay xoa trán, cười lớn thành tiếng, nhưng mà Chúc Hạ Dương ngày càng không hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau nụ cười kia.
Tiếng cười của anh ta thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, thậm chí còn có mấy em gái hai mắt phát sáng lên.
"Tôi vậy mà lại bị bắt đi ngủ với phú bà, trước đó tôi rất ghét những người đàn ông ra vào chỗ đó, nhưng mà bản thân tôi cũng biến thành người đàn ông như vậy."
Vậy không phải là - trai bao sao?
Có vẻ như Chúc Hạ Dương nghĩ đến điều gì đó, trong lòng hốt hoảng.
Lần trước thấy anh ta lôi kéo với Thanh Mai, lẽ nào Thanh Mai cô của Thanh Lăng chính là vị phú bà đó.
Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng một cái, tin này có vẻ hơi sốc, đồng thời tam quan của cô lúc này đã khác đi rất nhiều.
Tuy là Chúc Hạ Dương rất muốn hỏi một câu "có phải là anh được phú bà bao nuôi không", nhưng mà nghĩ lại thì có vẻ không được hay lắm.
Chuyện anh ta gặp phải còn máu chó hơn cả mấy bộ phim kịch tính.
"Tôi cũng là một người xa lạ, nói với tôi nhiều chuyện riêng tư của anh như vậy có ổn không?"
Trần Thư Dịch nhẹ nhàng nhếch miệng, vừa rồi cảm giác đau đớn từ những vết thương kia gần như đã biến mất không còn nữa, ánh mắt anh ta vô cùng mờ ám.
"Vì là cô nên tôi mới nói những điều này, thật ra tôi rất muốn tìm một cô gái bình thường xinh đẹp như cô, kết hôn sinh con, nắm tay nhau trọn đời."
Chúc Hạ Dương ho nhẹ hai tiếng, lạnh nhạt nói: "Anh có thể tìm được."